Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi sa sầm. “Chú ba đi đâu rồi?” “Không biết, anh ấy không nói.” Lời này của Hoắc Chấn Đình không hề nói sai, dù sao anh ta bây giờ đã xuất ngũ, rất nhiều theo thỏa thuận bảo mật anh ta không được biết, cho nên anh ta cũng không hỏi. Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng biết, liếc nhìn Hoắc Chấn Đình nói: “Nghề nghiệp của chú ba đặc biệt, hôn nhân đại sự cũng không dễ giải quyết như vậy, chú út vẫn nên sớm ngày giải quyết vấn đề này đi. Nhà họ Hoắc này tóm lại phải có nữ chủ nhân, nếu không sẽ rất lạnh lẽo.” Lời này lọt vào tai của Hoắc Chấn Đình chính là Thẩm Hạ Lan đang chê về sau nếu không có ai ở bên, một ông chú già như anh ta không thể nói chuyện gì được. Hoắc Chấn Đình vội hỏi: “Cháu thích thím út như nào?” Thẩm Hạ Lan bỗng sững người. “Chú út, chú lấy vợ chú hỏi cháu làm gì? Chú thích là được rồi.” “Vậy không được, nếu cháu không thích, chú lấy về làm cái gì?” Lời này khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan lẫn lộn cảm xúc. Làm ơn, đừng đối tốt với cô như vậy được không? Huống chi chuyện lớn cả đời, có liên quan gì đến cô chứ? Dù sao người nằm chung một giường với Hoắc Chấn Đình đâu phải là cô chứ. Có điều thấy ánh mắt mong chờ của Hoắc Chấn Đình, những lời này của Thẩm Hạ Lan có hơi không nói ra được. “Cái này tự chú xem mà làm đi. Cháu và Ân Tuấn sắp dẫn tụi nhỏ ra ngoài đi du lịch.” Vốn không định nói cho Hoắc Chấn Đình, dù sao vấn đề Tiêu Nguyệt tới tìm anh ta, Thẩm Hạ Lan cảm thấy Hoắc Chấn Đình vẫn có điều giấu giếm, nhưng lúc này cô vẫn không nhẫn tâm nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Hoắc Chấn Đình. Dù sao người thân của cô thật sự không nhiều. Nghe thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sắp ra ngoài, Hoắc Chấn Đình sững người, có điều lại tán thành. “Ra ngoài cũng tốt, cháu và Ân Tuấn kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghiêm túc đi ra ngoài chơi lần nào, với lại tụi nhỏ bây giờ cũng đều ở nhà, ra ngoài du lịch gì đó cũng là cách thúc đẩy tình cảm của người trong nhà. Tiền có đủ dùng không? Chú và chú ba của cháu đã thương lượng rồi, sản nghiệp của nhà họ Hoắc bọn chú vốn định để lại cho cháu, cháu xem khi nào…” “Đừng, cháu không thiếu tiền.” Thẩm Hạ Lan nghe hiểu ý của Hoắc Chấn Đình, vội vàng từ chối. Cô là con cháu của nhà họ Hoắc không sai, nhưng cô đâu phải là con cháu duy nhất của nhà họ Hoắc. Chú ba chú út sau này sớm muộn gì cũng kết hôn sinh con, cô không thể chiếm sản nghiệp của nhà họ Hoắc được. Với lại, chồng của cô thiếu cái gì chứ không thiếu tiền, không cần thiết phải tranh gia sản với anh chị em tương lai không phải sao? Nhưng Hoắc Chấn Đình rất kiên trì. “Chú biết cháu không thiếu tiền, nhưng nhà mẹ đẻ cho khác với nhà chồng cho, phụ nữ ra ngoài vẫn phải có hậu thuẫn của nhà mẹ đẻ mới sẽ không bị người khác bắt nạt. Ngộ nhỡ Diệp Ân Tuấn đối với cháu không tốt, cháu có thể quay về, chú và chú ba cháu làm chủ cho cháu.” Những lời này của Hoắc Chấn Đình nói rất chân thành, bỗng chốc khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan thấy ấm áp, một chút bất mãn ban đầu đối với anh ta cũng bị xóa sạch. Bỏ đi, chú út đối tốt với cô như vậy, tóm lại sẽ không hại cô. Cho dù là Tiêu Nguyệt nói cái gì chú út không có hoàn toàn nói cho cô, nhưng cô cũng quyết định tha thứ cho chú út. Có điều, Thẩm Hạ Lan vẫn hỏi một câu. “Chú út, chú hai là người như thế nào?”.