“Đúng, là chị dâu cả phải không?” Hoắc Chấn Đình nhìn Diệp Ân Tuấn, cười khổ rồi nói: “Cháu thật cho rằng anh cả vì gia tộc đi tòng quân mà chia tay chị dâu cả sao?” “Ý của chú là ba vợ và chú hai cùng lúc yêu mẹ vợ, ba vợ tự động rút lui sao?” Đầu óc của Diệp Ân Tuấn nảy số rất nhanh. Hoắc Chấn Đình không thể không nói, Diệp Ân Tuấn rất thông minh. “Trước đây chú và anh ba, thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, mãi đến hôm nay có một người phụ nữ trông giống hệt chị dâu cả đến tìm chú, chú mới biết nguyên nhân.” Hoắc Chấn Đình nói đến đây, Diệp Ân Tuấn đã đoán được rồi. “Người đó là Tiêu Nguyệt, là dì cả của Hạ Lan, chị gái song sinh của mẹ vợ.” “Xem ra chuyện cháu và Hạ Lan biết không ít.” Hoắc Chấn Đình không hề ngạc nhiên, lại chỉ cười khổ. “Nhưng lúc đó ai cũng không biết Tiêu Ái còn có một chị gái song sinh. Anh cả không biết, anh hai càng không biết.” Lời của Hoắc Chấn Đình khiến đầu óc của Diệp Ân Tuấn có hơi xoay chuyển. “Chú út, chú có ý gì? Ý của chú là ba vợ thích mẹ vợ, chú hai thích Tiêu Nguyệt sao? Nhưng hai bọn họ đều cho rằng người mình thích là cùng một người sao? Cho nên nhường cho nhau?” Thật ra Diệp Ân Tuấn đoán sẽ không sai lệch nhiều, có điều vẫn có hơi bất ngờ. Hoắc Chấn Đình lại hút một hơi sâu rồi nói: “Hai anh em song sinh cùng lúc thích hai chị em song sinh, thật sự rất máu chó có phải không? Điều đáng tiếc là anh cả và anh hai của chú lại không biết đây là chị em song sinh, cho rằng là một người. Anh hai là khi ra nước ngoài gặp được Tiêu Nguyệt, hơn nữa yêu ngay từ cái nhìn đầu, đáng tiếc lúc đó Tiêu Nguyệt không có về nước cùng với anh hai. Anh hai khi quay về phát hiện anh cả và Tiêu Ái ở bên nhau, cho rằng người phụ nữ mình thích một chân giẫm hai người, lúc nóng giận đã đánh Tiêu Ái ở trước mặt anh cả. Như vậy là xong sao? Anh cả lúc đó nổi giận, xảy ra tranh cãi rất lớn với anh hai, cuối cùng vẫn là mẹ khuyên, nhưng giữa hai anh em lại có vết rạn nứt và xa cách.” Hít sâu một hơi, Hoắc Chấn Đình nói tiếp: “Anh hai tức giận ra nước ngoài cho khuây khỏa lần nữa, lại vô ý đến nước T, ở nơi quen biết Tiêu Nguyệt, lần nữa gặp được Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt rất quan tâm anh ấy. Anh hai tuy buồn Tiêu Nguyệt một chân đạp hai thuyền, nhưng thấy Tiêu Nguyệt im miệng không nhắc đến chuyện giữa anh cả, anh hai cũng không muốn nhắc, nhưng khoảng thời gian đó anh hai lại gần như giam lỏng Tiêu Nguyệt. Ở trong ấn tượng của anh ấy, chỉ cần Tiêu Nguyệt ở bên cạnh anh ấy thì sẽ không đi theo anh cả, đợi sau này hai người có con, anh hai sẽ kết hôn với Tiêu Nguyệt, cho dù Tiêu Nguyệt có suy nghĩ gì với anh cả, đến lúc đó có đứa trẻ ràng buộc, Tiêu Nguyệt và anh cả cũng không thể nữa. Nhưng anh hai quá cực đoan, Tiêu Nguyệt không chịu được nên đã chạy trốn.” “Anh hai tìm khắp nơi cũng không tìm được Tiêu Nguyệt, cuối cùng trong lúc bất lực đã về nước, lại phát hiện Tiêu Ái và anh cả trong yêu nhau nồng cháy, lúc đó anh hai tức điên, anh hai ở trước mặt ba mẹ xảy ra tranh cãi rất lớn với anh cả, thậm chí lấy ra video thân mật giữa mình và Tiêu Nguyệt cho anh cả xem. Lúc đó cả người anh cả đều ngây dại. Anh ấy thế nào cũng không ngờ người phụ nữ mình yêu sâu đậm vậy mà có quan hệ thân mật với em trai ruột của mình, nên nhất thời cũng có hơi không chấp nhận được.” Khi nghe Hoắc Chấn Đình nói đến đây, Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày. “Sao có thể chứ? Ba vợ và mẹ vợ nếu luôn ở bên nhau, chưa từng nghĩ chú hai không thể ở cùng với mẹ vợ hay sao?” “Khéo là khéo ở đây, khoảng thời gian đó Tiêu Ái có tư cách sinh viên trao đổi để ra nước ngoài học tập, vừa hay không ở trong nước.” Hoắc Chấn Đình cười có hơi chua chát..