“Sao vậy?” Diệp Ân Tuấn bị cười chẳng hiểu ra làm sao. “Không có gì hết.” Khóe môi của Thẩm Hạ Lan vẫn cứ nhếch lên, làm cho lòng người không tự chủ được mà chuyển biến tốt hơn nhiều. Diệp Ân Tuấn vươn tay ra nắm tay Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan muốn rút lại, nhưng không thành công. “Đừng có làm rộn, lo lái xe đi kìa.” Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng mà sắc mặt đã ôn hòa hơn. Lúc hai người đến nhà họ Hoắc, quản gia nhà họ Hoắc có hơi bất ngờ. “Cô chủ, cậu chủ, hai người về rồi? Sao hai người lại trở về vào giờ này?” “Sao vậy, chúng tôi về nhà lúc nào còn phải hẹn trước nữa hả, bây giờ chú út còn đang làm việc à?” Mặc dù là Thẩm Hạ Lan cười nói, nhưng mà ánh mắt cùng với biểu cảm lạnh lẽo hơn mấy phần. Quản gia hơi sửng sốt, có thể là không ngờ tới Thẩm Hạ Lan lại nói chuyện như vậy, không khỏi nói: “Không phải, Sếp Hoắc đang bận, chỉ là…” “Chỉ là cái gì?” Ở bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Hạ Lan còn lạnh hơn, dọa quản gia không biết phải trả lời như thế nào. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Được rồi, hôm nay là mùng một đầu năm, đừng có dọa quản gia nữa, chúng ta đi vào trong đi.” Lời này vừa mới nói xong, quản gia cũng không dám cản trở. Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi vào trong. Không biết là Hoắc Chấn Đình đang ngồi trong phòng khách suy nghĩ cái gì đó. Lúc Thẩm Hạ Lan đi vào, anh ta vẫn còn chưa phát hiện ra. Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua bàn trà, ở phía trên có bình trà, hai cái ly trà, như là có người dùng, nước trong ly trà vẫn còn nóng hổi, chắc là khách vừa mới đi không lâu, hoặc là vẫn còn chưa đi? Thẩm Hạ Lan cũng nhìn thấy. “Chú út, chú sao vậy, nghĩ gì thế, có khách đến nhà à?” Thẩm Hạ Lan tự nhiên ngồi xuống đối diện Hoắc Chấn Đình. Hoắc Chấn Đình đột ngột lấy lại tinh thần, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có hơi hoảng hốt. “Hạ Lan, cháu đến khi nào vậy?” “Vừa mới tới sao, chú út lại thất hồn lạc phách như thế?” Thẩm Hạ Lan quan sát Hoắc Chấn Đình, rõ ràng là Hoắc Chấn Đình đang suy nghĩ đâu đâu. “Mà không có gì đâu, nhớ tới một vài chuyện mà thôi, Ân Tuấn cũng tới đó à, ngồi xuống đi. Quản gia, đi thay ly trà đi, lại châm thêm một bình trà đi.” Hoắc Chấn Đình nhiệt tình tiếp đón. Anh ta thích uống trà, bất kể là ngày hay đêm. Diệp Ân Tuấn cũng không từ chối. Thẩm Hạ Lan lại nhìn Hoắc Chấn Đình, cười hỏi: “Chú út, lúc nãy có khách đến hả?” “A? À đúng rồi, có người đến.”.