“Nói thử xem, có phải khi bắt đầu anh trang điểm cho em xấu lắm đúng không?” Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười. “Anh đảm bảo anh vẽ xong liền rửa mặt cho em.” “Có ảnh chụp không?” Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn ngơ ra một chút: “Có.” Nói xong, anh đưa điện thoại di động của mình cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan tìm được một album ảnh thuộc về mình trong điện thoại của Diệp Ân Tuấn, ấn mở nó ra. Trong ảnh chụp đều là hình của mình, nhưng mà Diệp Ân Tuấn thừa dịp lúc cô đang ngủ mà anh luyện tập trang điểm trên mặt cô, mặt của cô thê thảm không nỡ nhìn. Thẩm Hạ Lan xem một chút lại bật cười. Thật là xấu quá đi thôi. Nhưng mà phía sau càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng thành công. Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức mềm nhũn. Nếu như có một người đàn ông vì bạn mà làm đến mức này, không phải là yêu bạn thì là cái gì nữa chứ? Diệp Ân Tuấn trang điểm cho Thẩm Hạ Lan xong xuôi, lập tức nắm lấy tay của cô, thâm tình nói: “Cô Thẩm Hạ Lan xinh đẹp yêu dấu, chúng ta có thể đi xuống được chưa?” “Anh muốn cầu hôn hả?” “Đương nhiên rồi, nhưng mà anh cảm thấy cầu hôn nên diễn ra ở bờ biển, em cảm thấy như thế nào?” Nhìn dáng vẻ thâm tình của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu. Hai người nắm tay đi ra khỏi biệt thự. Ở bên ngoài, sóng biển mơn trớn đá ngầm. Thẩm Hạ Lan nhìn biển cả mênh mông, lại nhìn hòn đảo này, cả hòn đảo đều được Diệp Ân Tuấn trang điểm thành bầu không khí của hôn lễ. Diệp Ân Tuấn đứng bên bờ biển nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên quỳ một gối xuống. “Cô Thẩm Hạ Lan, xin hỏi em có đồng ý làm vợ của Diệp Ân Tuấn anh không? Không vì cái gì hết, chỉ vì anh là Diệp Ân Tuấn, là người trong lòng của em, từ nay về sau anh sẽ cưng chiều em thành công chúa, mãi mãi là công chúa duy nhất của anh.” Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan ẩm ướt. Cô nhìn hoa tươi và chiếc nhẫn ở trong tay Diệp Ân Tuấn, gật đầu nở nụ cười, cô nói với đôi mắt lấp lánh nước mắt: “Em đồng ý.” Diệp Ân Tuấn đeo chiếc nhẫn vào cho cô, sau đó hôn lên ngón tay cô. Ngay cả khi đã từng nhìn thấy người khác cầu hôn, nhưng cũng không rung động và hạnh phúc như của mình. Bong bóng hạnh phúc đánh thẳng vào trái tim, cô lại cảm giác hạnh phúc ngập tràn, không thể kìm nén. “Diệp Ân Tuấn, chúng ta nhảy một điệu đi.” “Được.” Diệp Ân Tuấn vịn eo Thẩm Hạ Lan, không có âm nhạc, chỉ có tiếng gió biển và âm thanh sóng biển, nhưng mà hai người bọn họ lại nhẹ nhàng nhảy múa, đung đưa trong gió..