Hai người lại cãi nhau ỏm tỏi. Lam Thần cảm thấy đầu đau muốn nổ tung. Anh ta trực tiếp ôm Diệp Tranh ra khỏi phòng. Mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc tại sao Diệp Tranh lại ở cùng một chỗ với Lam Thần, nhưng mà xem như cô cũng đã nghe ngóng được rõ ràng tình huống hiện tại của Lam Thần. Cô thở dài một hơi rồi nói: “Tranh, cảm ơn chú Lam, mẹ sẽ cho người đến đón con.” “Không cần đâu, để tôi đưa thằng bé về.” Lam Thần trực tiếp nói. Gần đây, giáo sư Phương với bà Phương ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí tăng đến cấp độ ra tay đánh nhau, một lát nữa chắc chắn trong nhà sẽ rối tung rối bời, cùng với việc để Thẩm Hạ Lan đến đây xem cảnh tượng bát nháo này, không bằng anh ta đưa Diệp Tranh về cho rồi. Thẩm Hạ Lan nhớ tới thân thủ của Lam Thần, vội vàng gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cậu.” “Mợ chủ khách sáo rồi.” Sau khi Lam Thần cúp điện thoại, anh ta nhìn Diệp Tranh, nhẹ giọng nói: “Chú đưa cháu về nha, nhưng mà hiện tại chú không có xe, hai chúng ta phải đi bộ trở về.” “Có lẽ chúng ta có thể tìm người mượn một chiếc xe.” Diệp Tranh chớp chớp đôi mắt to, cười nói. “Mượn ai đây, bây giờ chú không thể mượn xe của ai được.” Lam Thần cười khổ. Diệp Tranh tìm được số điện thoại của Khương Hiểu từ trong điện thoại của Lam Thần, trực tiếp gọi qua. “Chị Khương Hiểu, bây giờ chị có bận không, em với chú Lam Thần đang ở trên núi, chị có thể lái xe đến đây đón bọn em được không?” Lam Thần nghe thấy Diệp Tranh gọi cho Khương Hiểu, anh ta muốn ngăn cản. Anh ta không muốn để Khương Hiểu nhìn thấy bộ dạng tiều túng hiện tại của mình, nhưng mà Diệp Tranh lanh lợi hơn anh ta, chờ đến lúc anh ta lấy được điện thoại, Diệp Tranh đã gọi xong rồi. “Chị Khương Hiểu nói chờ một lát nữa sẽ tới.” “Vậy để cô ấy đưa cháu về là được rồi.” Lam Thần vô thức muốn trốn tránh, lại bị Diệp Tranh kéo lại. “Chú Lam, có một mình cháu ở đây, cháu bị người khác bắt cóc thì sao đây, huống hồ gì chị Khương Hiểu cũng không biết võ.” Nói như vậy, Lam Thần đi cũng không được mà không đi cũng không xong. Chẳng mấy chốc, Khương Hiểu đã đến nơi, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không mặc. Lúc cô ta nhìn thấy Lam Thần, ánh mắt có hơi ấm áp. “Trời lạnh như vậy, sao anh lại không mặc áo khoác mà ra ngoài.” Khương Hiểu cố gắng đè nén kích động trong lòng. Lam Thần lại nhàn nhạt nói: “Không phải là cô cũng như vậy hả?” “Chúng ta như này có được tính là tâm linh tương thông không?” Khương Hiểu vui vẻ cười đùa. Lam Thần ngơ ra một chút, nói: “Lên xe đi, mợ chủ không thấy Diệp Tranh đâu, chắc chắn sẽ lo lắng.” “Được rồi, anh lái xe đi!”.