Thợ trang điểm muốn lén trốn ra ngoài, nhưng bị chặn ở cửa, sau đó bị bịt miệng lôi ra ngoài. Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, ra hiệu, một thợ trang điểm mới xuất hiện trước mặt cô. “Vào trang điểm đàng hoàng cho cô dâu đi, làm tốt thì không thiệt đâu.” Thợ trang điểm vội vàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Dù là Tống Dật Hiên hay Diệp Ân Tuấn đưa tiền, cũng là người nổi tiếng của Hải Thành, chỉ cần cô ta làm tốt, sau này còn lo không có mối làm ăn sao? Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một cơ hội tốt thế này. Thợ trang điểm bước vào, đứng ở vị trí của thợ trang điểm ban đầu. Bởi vì thợ trang điểm chỉ là một nhân vật nhỏ, hôm nay chẳng mấy ai để ý, cho nên mọi thứ đều được thay thế một cách lặng lẽ. Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên dập đầu chào Ông Hồ, liền bế Hồ Ngọc Duyên ra khỏi cửa. Tiếng pháo hoa bên ngoài nổ vang trời, còn có cả tiếng diễn tấu truyền tới. Hồ Ngọc Duyên nhìn một cái, Tống Dật Hiên vẫn không biết mời tay trống kèn ở đâu đến đứng một bên diễn tấu. Ông Hồ chuẩn bị của hồi môn phong phú dồi dào cho Hồ Ngọc Duyên. Thảm đỏ trải dài xa tít tắp, từng cỗ thùng của hồi môn khiến khách tham dự lễ cưới kinh ngạc thốt lên. “Nhà họ Hồ quả nhiên là nhà giàu khiêm tốn.” “Sớm biết nhà họ Hồ giàu có như thế, thì lúc đầu tôi đã bảo tên nhóc thối nhà chúng tôi theo đuổi cô Hồ rồi.” Một người đàn ông bụng phệ nói với giọng chua xót. Người bên cạnh lập tức mỉa mai, nói: “Thôi đi, cái tướng tai to mặt lớn đó của con trai ông, cô Hồ người ta mới không thèm đấy. Làm sao có thể so được với cậu Tống phong lưu phóng khoáng.” “Con trai tôi, đó gọi là phúc hậu! Phúc hậu!” Mấy người đàn ông bắt đầu đấu khẩu. Trong mắt của Tống Dật Hiên hoàn toàn không nhìn thấy số của hồi môn đó, chỉ nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng hạnh phúc bây giờ của Hồ Ngọc Duyên. Anh ta nói có chút si mê: “Nàng dâu nhà ta xinh đẹp như thần tiên”. Lời này nói giống như tên ngốc. Hơn nữa, khóe môi của anh ta khẽ nhếch lên, nở nụ cười ngốc nghếch, lập tức thu hút tiếng cười ồ của mọi người. “Cậu Tống, cậu vui lắm rồi chứ gì?” “Đương nhiên rồi, có thể lấy Duyên về nhà, cuộc đời của tôi viên mãn rồi.” Tống Dật Hiên đột nhiên cao giọng nói một câu, sau đó bế Hồ Ngọc Duyên lên xe hoa. Mười sáu chiếc xe sang lập tức vang lên tiếng còi. Xe hoa của Tống Dật Hiên là chiếc xe đầu tiên, di chuyển chậm rãi giữa tiếng chúc phúc và vui cười của mọi người. Hồ Ngọc Duyên vươn tay ra, nắm chặt lấy tay của Tống Dật Hiên. Lòng bàn tay của cô ta ướt nhẹp, xem ra rất căng thẳng. Tống Dật Hiên nói có chút đau lòng: “Đừng lo, ba chúng ta không sao đâu. Diệp Ân Tuấn đã đưa thuốc giải độc đến, ông ấy đã uống rồi, bây giờ chất độc đã được kiểm soát. Đợi ngày mai chúng ta sẽ về nhà và ở với ba.”.