Lúc quỳ một gối xuống, Tống Dật Hiên đột nhiên trìu mến nói: “Vợ à, em có nguyện ý xỏ giày bước vào lễ đường cùng anh không? Từ đó về sau, chúng ta sẽ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, mưa gió bão bùng cùng nhau gánh vác, sống chết có nhau. Anh sẽ trân trọng em như một viên trân châu. Anh biết, anh không phải một người hoàn mỹ, nhưng anh có thể vì em mà cố gắng đạt được sự hoàn mỹ mà em muốn. Anh sẽ chiều em thành một tiểu công chúa, để em không buồn bã, sẽ không hối hận vì đã gả cho anh. Bây giờ em có đồng ý cho anh bế em đi không?” Những lời nói và hành động này thực sự quá bất ngờ, khiến ai cũng phải sững sờ. Trái tim của Hồ Ngọc Duyên bỗng trở nên khó chịu. Đây là lời thề mà cô ta muốn nhất, là sự lãng mạn mà cô ta muốn nhất, nếu không có chuyện của ba, cô ta sẽ rất nguyện ý, nhưng bây giờ cô ta có thể sao? Một khi cô và Tống Dật Hiên bước ra khỏi căn phòng này, cô và Tống Dật Hiên có thể sẽ không còn tình cảm và bình yên như hiện tại nữa. Hồ Ngọc Duyên đột nhiên không kìm được, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. “Em không……” Khi Hồ Ngọc Duyên đang định nói em không muốn, thì đã bị chuyên gia trang điểm ngăn lại. “Nhìn cô dâu bị kích động kìa, trôi hết lớp trang điểm rồi. Cậu Tống, để tôi dặm phấn cho cô dâu đã.” Nói xong cô ta định bước về phía trước, nhưng bị Tống Dật Hiên ngăn lại. “Tôi đang cầu hôn vợ tôi, cô không nhìn thấy sao? Cô ấy đang rơi nước mắt vì hạnh phúc, cô làm loạn gì vậy? Đợi ở bên cạnh đi!” Sắc mặt của Tống Dật Hiên rất khó coi, thậm chí còn có chút sát khí. Dù thế nào đi nữa, Tống Dật Hiên cũng từng là một quân nhân, tuy rằng mấy năm gần đây đào hoa, hình tượng hoa hoa công tử, nhưng anh ta đích thực đã xông pha trận mạc giết người, lúc này lại đột nhiên bùng phát sát ý, bầu không khí trong cả căn phòng có chút ngưng đọng lại. Chuyên viên trang điểm chỉ cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó bóp nghẹt, thậm chí ngay cả hơi thở cũng có chút khó khăn. Cô ta luôn coi thường Tống Dật Hiên. Cứ nghĩ Tống Dật Hiên được Diệp Ân Tuấn che chở là do anh ta là anh họ của Thẩm Hạ Lan, nói trắng ra, chỉ là một công tử bột, nhưng vào lúc này, cô ta biết mình đã sai. Tống Dật Hiên giống như một con sư tử ngủ yên, lúc ngủ hoàn toàn không có sức tấn công, nhưng bây giờ đột nhiên toát ra sức ép, vậy mà lại khiến cô ta có phần không chống đỡ nổi. “Cậu chủ Tống, tôi chỉ là muốn dặm lại phấn cho cô dâu thôi!” Chuyên viên trang điểm nói một cách yếu ớt. “Vợ tôi thế nào, tôi cũng thích, cút ra.” Tống Dật Hiên không nể mặt chuyên gia trang điểm như vậy, khiến tất cả mọi người đều sững sờ, nhưng Tống Dật Hiên cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, thay vào đó, anh ta quay lại nhìn Hồ Ngọc Duyên, thâm tình dạt dào mà nói: “Vợ, đi thôi, anh đưa em về nhà.” Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp mang giày vào chân Hồ Ngọc Duyên, sau đó bế cô ta lên. “Rước vợ về nhà thôi! Mấy anh em đi trước đi!” Tống Dật Hiên hét lớn một tiếng, giống như một vị sơn vương, lôi kéo đám phù rể và một vài người đàn ông độc thân đi theo. “Đi thôi, rước được vợ rồi!” Từng người bế Hồ Ngọc Duyên đi như một băng cướp vậy. Hồ Ngọc Duyên nắm chặt lấy cổ áo Tống Dật Hiên, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thầm cảm thán mình không yêu nhầm người, nhưng trong lòng hiện tại lại rất vướng bận..