“Có thể gả cho anh cả nhiều năm như vậy, luôn giữ danh vọng cực cao trong quân khu, em thật cho rằng chị dâu cả là người phụ nữ nhu nhược sao? Chẳng qua bình thường anh cả bảo vệ chị ta vô cùng tốt, chị ta không cần làm gì mà thôi. Chị dâu cả là loại phụ nữ trong mềm có cứng kia.” Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đúng là hiểu rõ An Nhiên thêm mấy phần. Hai người lái xe rời khỏi quân đội, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói: “Đến chỗ Lam Thần đi, em có việc bận tìm anh ta.” “Gọi điện thoại là được rồi, tại sao phải tự mình qua đó?” Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan có chút mệt mỏi, không khỏi nói. Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Sắp hết năm rồi, qua xem một chút đi, còn có cha mẹ Phương Đình ở đó. Hơn nửa năm Lam Thần vẫn một mực vất vả ngày đêm, còn không biết có chuẩn bị đồ tết không. Bình thường anh ta kiệm lời ít nói, thiếu cái gì cũng sẽ không nói, ngoại trừ công việc thì vẫn là công việc, em làm chủ của anh ta, qua xem anh ta một chút không phải bình thường sao? Huống hồ Lam Thần một mình cũng quá khổ rồi, em muốn đến tác hợp anh ta với Khương Hiểu. Anh cảm thấy thế nào?” “Chuyện tình cảm người khác chen không lọt tay, để bọn họ phát triển theo tự nhiên đi.” Mặc dù Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng vẫn nghe lời Thẩm Hạ Lan, lái xe về phía Lam Thần. Bởi vì theo Thẩm Hạ Lan, Lam Thần đã sớm ứng một phần tiền với Thẩm Hạ Lan để đặt cọc một căn nhà, cho cha mẹ Phương Đình ở lại. Căn nhà ở khu biệt thự, không lớn, hơn hai trăm mét vuông, trên dưới hai tầng lặp kiểu, một cửa một sân, có điều bởi vì cảnh vật xung quanh đẹp mắt nên giá phòng tương đối cao. Tiền lương mỗi tháng của Lam Thần ngoại trừ tiền phòng thì trên cơ bản không thừa lại bao nhiêu. Khu biệt thự này cách không xa nhà cũ của nhà họ Diệp, cho nên Diệp Ân Tuấn lái xe đi cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Trong lúc đó, Thẩm Hạ Lan mua một số thực phẩm dinh dưỡng với đồ tết ở cửa hàng, thuận tay mang tới. Sau khi Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn xuống xe, Diệp Ân Tuấn muốn đi gõ cửa, đã nghe bên trong vang lên một tiếng “bang”, sau đó chính là tiếng thét chói tai của bà Phương. “Lam Thần, tên khốn nạn nhà cậu! Cậu lại dám tránh!” Thẩm Hạ Lan khẽ chau mày, trong lòng có chút phản cảm với cái tiếng thét bén nhọn này. “Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Hạ Lan muốn đến gõ cửa, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại. Anh đánh cho Thẩm Hạ Lan một ánh mắt, sau đó thoải mái mở khóa điện tử của nhà Lam Thần ra. Thẩm Hạ Lan nhất thời ngây ra một lúc. “Ông xã, anh học mở khóa khi nào vậy? Nếu như sau này anh thất nghiệp, chúng ta có thể đi làm mở khóa đó.” Diệp Ân Tuấn có hơi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, duỗi ngón tay ra bắn một cái lên trán cô, thấp giọng nói: “Xem một chút tiền đồ này của em. Cho dù nhà họ Diệp phá sản, cũng không trở thành người đi mở khóa.” “Vậy anh học nó làm gì?” Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực sờ lên trán. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đây là khóa điện tử, thứ có liên quan đến máy tính có thể làm khó được anh sao?” “Thì ra là thế.” Thẩm Hạ Lan bày ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, quả thực ngốc manh đáng yêu, không khỏi khiến khóe môi của Diệp Ân Tuấn cong lên lần nữa..