“Ngoan.” Thẩm Hạ Lan vỗ vỗ Diệp Ân Tuấn. Tâm trạng của hai người có chút phức tạp. Diệp Ân Tuấn dưới sự khuyên giải của Thẩm Hạ Lan đã ăn một vài thứ, sau đó quyết định đến nhà Trạm Dực bên kia. Thẩm Hạ Lan nói đúng, nếu Vu Phong đã chĩa mũi nhọn vào muốn đối phó bọn họ, cứ luôn trốn tránh cũng không phải là cách. “Đúng rồi, em luôn cảm thấy chắc chắn nhà họ Diệp còn thứ gì mà Vu Phong đang ngấp nghé, nếu không vì sao anh ta cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào chúng ta chứ? Hơn nữa có vẻ như đối phó với nhà họ Diệp để nhất định lấy được nó.” Lời của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không có cảm nhận được bao nhiêu. Anh thấp giọng nói: “Không quan trọng, đi một bước nhìn một bước, lúc đầu dự định đón cái tết thật tốt, thay vào đó một số người thật sự không yên tĩnh mà. “ “Đúng vậy đó, dẫn Nghê Nghê cùng đi chứ. Trạm Dương đối với Nghê Nghê không tệ, lần này lại thêm chuyện của Trạm Dực, cũng không biết Trạm Dương thế nào nữa, Nghê Nghê qua có lẽ sẽ tốt một chút. “Cũng được.” Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói, dẫn theo Nghê Nghê với Thẩm Hạ Lan ra cửa. Mặc dù ông cụ Tiêu có hơi lo lắng, nhưng mà có Diệp Ân Tuấn đi theo ông ấy cũng không tiện nói gì. Trên đường Thẩm Hạ Lan đang phàn nàn chuyện mình bị Tống Dật Hiên đút đầy một miệng cơm chó, con ngươi của Diệp Ân Tuấn lóe lên, nhàn nhạt nói: “Không sao, chúng ta đã ngược anh ta trăm ngàn lần rồi, để anh ta phục thù một lần cũng không có gì.” “Hả?” Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc. Phong cách vẽ này không đúng! Từ bao giờ Diệp Ân Tuấn dễ nói chuyện như vậy? Có điều nghĩ đến Tống Dật Hiên là anh họ của mình, có lẽ Diệp Ân Tuấn nể mặt nên không so đo? Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, cũng liền buông chuyện này xuống. Trên đường đi Diệp Nghê Nghê không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nghe, ngoan ngoãn đến mức Thẩm Hạ Lan cảm thấy con nhóc này hôm nay giống như thay đổi tính tình vậy. Lúc một nhà ba người đi vào nhà Trạm Dực, ở cổng có rất nhiều người đứng gác, mặc dù không có nói cái gì, nhưng nhìn quả thật khiến cho người ta vô cùng không thoải mái, cảm giác giống như ngồi tù vậy, có điều chỉ là nhà tù biến thành nhà mình mà thôi. Nơi này là đại viện quân đội, đương nhiên càng đừng nghĩ đến việc ra ngoài. Thẩm Hạ Lan nghĩ đến một người mạnh hơn người như Trạm Dực, bây giờ vợ con của mình lại bị người ta đối xử như thế, không khỏi có chút chua xót trong lòng. Cô thoáng nhìn qua Diệp Ân Tuấn. Chính mình cũng khó chịu thế này, huống chi là Diệp Ân Tuấn đây với Trạm Dực là anh em cùng nhau đồng sinh cộng tử chứ? “Anh không sao mà.” Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Diệp Nghê Nghê nhíu mày, nhưng lại không lên tiếng, khiến cho người ta nhìn không thấu cô đang suy nghĩ gì. Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn bước tới, cũng không có ai ngăn cản lại, điều này khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút. Đều là lính anh cả dẫn ra, sẽ không làm khó dễ nhiều đâu..