“Ài!” Thẩm Hạ Lan muốn kéo Diệp Minh Triết lại nhưng không được. Lúc này cô thấp thoáng cảm nhận được con đường tòng quân của con trai dường như càng thêm kiên định rồi. Cô không bằng lòng, nhưng cũng không thể cưỡng ép Diệp Minh Triết, nhất thời trong lòng rất băn khoăn. Diệp Tranh luôn không có buông tay của Thẩm Hạ Lan ra, cho dù là quân đội vũ trang xuất động, cho dù xung quanh trông rất an toàn, cậu bé cũng không có buông Thẩm Hạ Lan ra, ngược lại nắm càng chặt. Xung quanh ầm ĩ, bởi vì quanh nghĩa trang liệt sĩ khá yên tĩnh, biết không có ai tử vong, đây là chuyện may mắn duy nhất. Ngọn lửa rất nhanh bị dập tắt, nhưng xe đã tan tành rồi. Người phá bom trong quân đội kiểm tra một phen, nói với Diệp Ân Tuấn: “Thủ trưởng, là bom hẹn giờ. Chiếc xe đã bị người khác động tay chân.” Lời này khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên vô cùng khó coi, không khí xung quanh cũng đột nhiên hạ thấp xuống âm độ. Trạm Dực vừa hay ở đằng sau Diệp Ân Tuấn, khi nghe thấy lời này thì khựng lại, hỏi: “Nhằm vào cậu hay là nhằm vào vợ cậu?” “Không biết, có lẽ đều có.” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không phải quá to, nhưng tràn ngập sát khí. Trạm Dực hơi nhíu mày. Sự việc dường như phức tạp hơn những gì anh ta tưởng tượng. “Cậu trước tiên đưa bọn họ về trước đi, chỗ này để tôi xử lý.” Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu nói: “Tôi ở lại, anh cử người đưa bọn họ đến chỗ ông ngoại của tôi.” “Được.” Trạm Dực không có từ chối, dù sao đây là xe của nhà họ Diệp, tóm lại phải có người ở lại. Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, nói ra quyết định của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không có ý kiến. Cô liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Xin anh cả nhất định phải bảo vệ anh ấy.” “Tôi sẽ.” Trạm Dực gật đầu. Thẩm Hạ Lan được nhân viên cảnh vụ của anh ta đưa lên xe, mang theo cả Diệp Tranh. Diệp Minh Triết bảo bọn họ lên xe, lúc này mới thấp giọng nói: “Mẹ, con phải ở lại! Lễ truy điệu của chị Sa Sa còn chưa kết thúc, con là tiểu đội trưởng, lúc này con không thể rời khỏi.” Ánh mắt của cậu bé vô cùng kiên định, khiến cho lời Thẩm Hạ Lan muốn nói đều bị chặn lại. Diệp Minh Triết cúi người trước Thẩm Hạ Lan rồi xoay người chạy về phía bên kia. Bước chân của cậu bé kiên định, nhất thời khiến Thẩm Hạ Lan đỏ hoe mắt. Diệp Tranh tưởng Thẩm Hạ Lan lo lắng, vội nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, ba cũng ở đây, Minh Triết sẽ không có chuyện.” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, không biết nên nói tâm trạng băn khoăn hiện nay của mình như nào với cậu bé. Hai người được nhân viên cảnh vụ của Trạm Dực đưa về chỗ của ông cụ Tiêu. Ông cụ Tiêu cũng đã nhận được tin tức, thấy Thẩm Hạ Lan bình an quay về, lúc này mới thở phào: “Như nào rồi? Vẫn ổn chứ? Minh Triết đâu? Nghê Nghê đâu?”.