Diệp Tranh lại lắc đầu, dựa người vào người Diệp Ân Tuấn. Thấy cậu bé thật sự quá mệt rồi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp bế Diệp Tranh lên, để lên đùi của mình. Thẩm Hạ Lan lại bế Diệp Minh Triết ra giường nằm. Diệp Tranh nhìn Diệp Minh Triết nói: “Thật ra nhân cách thứ hai của Minh Triết có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy, cũng là do Minh Triết, nhân cách chính của cậu bé lúc nào cũng áp chế nhân cách thứ hai. Giống như vừa rồi, tuy nhân cách chính ngủ rồi, nhân cách thứ hai thức tỉnh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, khi nhắc đến lão Diệp, nhân cách chính vẫn đã áp chế nhân cách thứ hai.” Thẩm Hạ Lan nghe không hiểu những thứ này, nhưng lại nghe thấy từ mấu chốt Diệp Tranh nói. “Lão Diệp!” Đây là cách gọi dành cho Diệp Ân Tuấn của Diệp Minh Triết, Diệp Tranh luôn gọi Diệp Ân Tuấn là ba, nhưng tối nay lại thuận theo Diệp Minh Triết luôn nói là lão Diệp. Cho nên Diệp Tranh trong lúc vô hình đã dụ nhân cách chính của Diệp Minh Triết xuất hiện. “Chứng bệnh này có thể chữa khỏi không?” Thẩm Hạ Lan có hơi không dám chắc. Cô không chấp nhận được con trai của mình biến thành dáng vẻ này, nhưng lại không thể không chấp nhận. Đầu tiên Diệp Ân Tuấn sợ người của quân khu sau khi biết sẽ bắt Diệp Minh Triết rời khỏi quân khu, bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ muốn khiến Diệp Minh Triết quay về dáng vẻ ban đầu là được, còn tiền đồ gì đó, mầm non của quân khu gì gì đó, cô đều không muốn để tâm. Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ, nhân cách thứ hai của con người thức tỉnh chỉ là vì áp lực quá lớn, cần một cách xoa dịu để giảm tải áp lực sinh ra từ trung khu thần kinh, chỉ cần áp lực ít đi, tự nhiên sẽ khôi phục, đây không tính là bệnh, chỉ có thể nói là phản ứng căng thẳng sau khi Minh Triết nổ súng, còn nữa chính là như những gì cậu ấy nói vừa rồi, áp lực ở quân khu quá lớn, chắc có liên quan đến vinh dự của ba, con hiểu Minh Triết, cậu ấy rất muốn mạnh. Cậu ấy là con trai của Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn ở quân khu chính là một thần thoại, cho nên trên người cậu ấy mang khá nhiều áp lực.” Những lời này khiến Diệp Ân Tuấn rơi vào trầm tư. Thẩm Hạ Lan cũng rất buồn. “Được rồi Tranh, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, Minh Triết tối nay chắc sẽ không dậy nữa. Mẹ biết, thứ như thôi miên đều dựa vào sức mạnh tinh thần, con chắc chắn rất mệt, mẹ đi nấu gì đó cho con, con ăn xong rồi ngủ.” Thẩm Hạ Lan vừa muốn đứng dậy thì bị Tranh kéo cổ tay. “Mẹ, con không đói, con lát nữa sẽ ngủ, có điều con muốn đề nghị một chuyện với mẹ.” Ánh mắt của Diệp Tranh mang theo một tia cầu xin. Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức mềm nhũn. “Con nói, mẹ nghe.” Diệp Tranh trầm tư một lát, lại nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó thấp giọng nói: “Con biết tâm nguyện lớn nhất của Minh Triết chính là trở thành quân nhân xuất sắc giống như ba, nhưng cậu ấy bây giờ thật sự không thích hợp ở lại quân khu nữa. Nếu cứ muốn đi con đường làm lính này, cũng phải giải quyết xong di chứng sau vụ nổ súng này, nếu không cậu ấy sợ rằng sẽ càng lúc càng phiền phức.” Trái tim của Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp, sau đó nhìn sang Diệp Ân Tuấn..