Đột nhiên Diệp Ân Tuấn hơi đồng tình với Phương Nguyên. Đứa trẻ này đã phải chịu đựng rất nhiều thứ mà đáng lẽ ra nó không nên bị sống khổ cực như thế. “Đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.” Diệp Ân Tuấn khiến Phương Nguyên hơi tò mò. “Anh muốn nói gì? Bây giờ chuyện tôi muốn biết không nhiều.” “Đầu tiên phải nói trước, cho dù tôi có nói gì thì anh cũng không được kích động, cũng không thể để Hạ Lan biết là tôi cho anh biết, anh có đồng ý với tôi không? Nếu được thì tôi sẽ nói cho anh biết, không thì thôi, dù sao bí mật này đối với tôi và Hạ Lan mà nói cũng không là gì.” Diệp Ân Tuấn thật sự rất biết cách khơi gợi trí tò mò của người khác. Ban đầu Phương Nguyên không hề động lòng chút nào, nhưng bây giờ lòng anh ta lại cảm thấy háo hức rất muốn biết bí mật này là gì, thậm chí anh ta còn có một cảm giác rất mãnh liệt, bí mật này có liên quan đến anh ta. Trong lòng vang lên một tiếng động, Phương Nguyên nhỏ giọng nói: “Tôi đồng ý với anh.” “Lời nói của đàn ông nói ra không thể rút lại, nói rồi thì không được đổi ý. Phương Nguyên, tôi cho anh thêm thời gian một giây đồng hồ để cân nhắc.” “Đừng đùa nữa, mau nói đi.” Giọng điệu của Phương Nguyên có thêm một chút vui sướng. Nói chuyện phiếm với Diệp Ân Tuấn, anh ta mới cảm thấy mình còn sống. Cung điện lạnh lẽo và ngột ngạt này giống như một con dã thú khổng lồ, đã nuốt anh ta vào trong miệng rồi nhưng lại không vội ăn thịt anh ta, để anh ta phải từ từ tận hưởng cảm giác cô độc và sợ hãi khi cận kề cái chết. Diệp Ân Tuấn không đùa anh ta nữa, nhỏ giọng nói: “Anh và Hạ Lan không phải là anh em ruột, nói đúng ra anh chỉ là anh họ của Hạ Lan.” “Anh nói cái gì?” Phương Nguyên hơi kinh ngạc. Diệp Ân Tuấn liền nói chuyện của Tiêu Nguyệt và Tiêu Ái cho Phương Nguyên biết. Phương Nguyên choáng váng cả người. Anh ta im lặng rất lâu, tới mức Diệp Ân Tuấn cho rằng anh ta bị mất kết nối. “Phương Nguyên, anh vẫn ở đó chứ?” “Chuyện này là thật à? Mẹ tôi và mẹ của Hạ Lan là chị em song sinh?” “Đúng vậy, cho nên anh vẫn còn có ông ngoại nữa. Ông cụ lúc nào cũng nhớ đến mẹ anh, bây giờ nếu ông cụ biết còn có cả anh nữa chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến trái tim Phương Nguyên hơi rung động. Ông ngoại… Anh ta thật sự vẫn còn có người thân còn sống. Thật là tốt quá! Hai mắt Phương Nguyên bỗng trở nên ướt át. Diệp Ân Tuấn không biết Phương Nguyên nghĩ như thế nào, nhưng vẫn hỏi một câu. “Anh muốn về gặp ông ngoại của mình không?” “Không được.” Phương Nguyên trực tiếp từ chối..