Cô ta là con gái của đại vương hàng hải đương nhiên không thiếu tiền, mặc dù nửa gian hàng phố vàng này quả thực có lãi rất khả quan, nhưng không phải tiền bạc đã khiến Hồ Ngọc Duyên cảm động, mà là tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho mình. Cho dù những người khác có giàu có đến đâu, họ cũng sẽ không bao giờ tặng một cửa hàng sinh lời như vậy để làm quà tặng, nhưng người đó là Diệp Ân Tuấn, là Thẩm Hạ Lan, Hồ Ngọc Duyên ngay lập tức cảm thấy mình quá hạnh phúc. Ai nói rằng kết hôn với Tống Dật Hiên sẽ bị ấm ức? Nếu bị ấm ức như vậy thì vẫn rất xứng đáng! Tống Dật Hiên đi đến bên cạnh Hồ Ngọc Duyên, nắm lấy tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Nếu em bằng lòng, anh sẽ giao tập đoàn Tống Thị cho em.” “Em cũng đâu muốn làm nữ cường đâu, em lấy tập đoàn Tống Thị làm gì? Gia đình em còn rất nhiều việc kinh doanh đang chờ em kế thừa nữa. Tống Dật Hiên, em không phải là thích tiền của anh.” Hồ Ngọc Duyên nhanh chóng giải thích. Tống Dật Hiên cười nói: “Anh biết, anh chỉ nghĩ rằng em tốt như vậy, mà anh đã từng rách nát như thế, có chút không xứng với em. Anh giao cho em của cải, cuộc sống và tất cả gia sản, hy vọng những thứ này có thể giữ chân em. “ “Tiền chưa bao giờ là thứ có thể giữ chân em, mà là con người anh đó. Em thích con người Tống Dật Hiên, cho dù anh khố rách áo ôm đến thế nào, em cũng thích anh.” Lời nói của Hồ Ngọc Duyên ngay lập tức khiến trái tim Tống Dật Hiên sôi sục, nỗi cô đơn từng bị mẹ ruột ruồng bỏ ngay lập tức được Hồ Ngọc Duyên lấp đầy. Anh ta ôm lấy Hồ Ngọc Duyên, nhỏ giọng nói: “Duyên, cảm ơn vì đã thích anh, cảm ơn.” “Đồ ngốc.” Hồ Ngọc Duyên nhìn Tống Dật Hiên đang dào dạt tình yêu kia, cảm thấy hạnh phúc đang vẫy gọi mình. Cô ta có đủ tin tưởng rằng sau khi kết hôn, cô ta và Tống Dật Hiên sẽ hạnh phúc mãi mãi. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, lập tức cười lên. Cô nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn và nói: “Ông xã, gian hàng khu phố vàng thu được lợi nhuận như vậy, anh trả lại cho Tống Dật Hiên như một món quà, có cảm thấy đau lòng không?” “Chỉ cần em vui vẻ là được, dù gì cũng chỉ là vài gian hàng vàng. Nhà họ Diệp chúng ta thiếu tiền sao?” Vẻ ngoài giàu có hào sảng của Diệp Ân Tuấn thực sự rất quyến rũ! Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tên hoang đàng. Cho dù nhà chúng ta giàu có thì cũng không thể chịu được sự hoang phí này của anh, sau này anh phải kiếm tiền nuôi gia đình cho em, nếu không em sẽ không cần anh nữa.” “Em không được không cần anh, nếu em không cần anh nữa, anh sẽ trở thành thằng khố rách áo ôm.” Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo Thẩm Hạ lan vào lòng, nhưng một tia sáng lóe lên khiến mắt anh lập tức nheo lại, hơi thở có chút lạnh lẽo..