“Có thể.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy hứng thú, vội nhảy xuống sofa, đi thẳng tới trước đống quà tết mở bao, lại bị thứ bên trong làm kinh ngạc. “Sao vậy?” Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan không đúng lắm, vội đứng dậy đi tới. Thẩm Hạ Lan luôn ngây người. Diệp Ân Tuấn đến nhìn thấy trong túi toàn là thịt rừng. Gà rừng, thỏ rừng, vân vân, tất cả đều rỉ máu tươi, có con còn đang co giật, cử động, khóe miệng không ngừng thấm máu. Cảnh tượng này vô cùng kích thích, nếu nhát gan một chút, có lẽ sẽ bị dọa khóc, Thẩm Hạ Lan mặc dù không khóc, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác ghê tởm buồn nôn, vô cùng không thoải mái. “Đây là quà tết nhà họ Hoắc tặng?” Sắc mặt ông cụ Tiêu không tốt lắm, trực tiếp muốn kêu Dũng gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Hiên, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại. “Ông ngoại, vẫn là để cháu gọi đi.” Mặt cô khẩn cầu, ông cụ làm sao cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. Ông thở dài một hơi, quay đầu đi, nhưng sắc mặt lại không hề tốt hơn chút nào. Ông xem xem bên nhà họ Hoắc nói thế nào trước, nếu nói không tốt, ông không bỏ qua cho hai tên nhóc thối đó. Thân thể Thẩm Hạ Lan còn đang khẽ run rẩy, Diệp Ân Tuấn lo lắng nói: “Không bằng anh gọi đi? Em yên tâm, anh sẽ cân nhắc từ ngữ.” “Không cần đâu, chú tặng quà tết cho em đã là quan tâm yêu thương em rồi, em làm người dưới lý nên gọi điện thoại sang báo bình an.” Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Chấn Đình. Hoắc Chấn Hiên hiện tại còn không biết có đang bận ở quân khu không, vẫn là Hoắc Chấn Đình thoải mái tự do hơn một chút. Hoắc Chấn Đình thấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan, toàn thân sững sờ, nhớ tới chuyện lần trước xem mắt náo loạn, ít nhiều cũng có chút áy náy, giọng nói cũng bất giác dịu đi vài phần. “Hạ Lan, gọi chú giờ này, là có chuyện gì sao?” Thẩm Hạ Lan cười nói: “Chú nhỏ, cháu vừa nhận được quà tết nhà họ Hoắc gửi tặng, rất phong phú, đám gà rừng thỏ rừng còn chưa chết hẳn, chảy máu suốt, nghe nói nếu nấu hấp còn sống thì khá tươi, cảm ơn chú nhỏ còn nhớ thêm thịt rừng cho cháu.” Hoắc Chấn Đình khẽ sững sốt, bất giác nói: “Gà rừng thỏ rừng gì cơ? Chú không tặng mấy thứ này! Chú chỉ mua một chút đồ dinh dưỡng kêu người gửi sang cho cháu.” “Không phải chú nhỏ gửi sao? Vậy có thể nào là của chú ba không?” Lời của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, Hoắc Chấn Đình trực tiếp nói: “Không thể nào, chú ba cháu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi, bây giờ còn chưa về đâu.” Lời này khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bộp, nhưng lại vẫn cười nói: “Vậy có lẽ là thịt rừng người khác tặng, để lẫn với của chú nhỏ. Không sao, cháu lại hỏi xem.” “Ừ, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho chú.” Hoắc Chấn Đình không yên tâm lắm. “Dạ vâng. Chú nhỏ làm việc đi.”.