“Cái gì?” Ông cụ Tiêu lập tức cau mày. Người đã chết? Ý gì? “Nói rõ ràng cho ông.” Sắc mặt ông cụ có chút trầm xuống. Thẩm Hạ Lan vội nói: “Ông ngoại, chuyện này không thể nói rõ ràng, vì ngay cả chúng cháu cũng không biết là thế nào. Lúc dì cả liên lạc với cháu, cháu còn không biết thân phận của bà, nhưng bà ở nước T quả thực đã mất, ngay cả con trai bà cũng không biết bà còn sống.” “Nguyệt còn có con trai?” Ông cụ Tiêu có chút cảm khái. Thẩm Hạ Lan gật đầu. Thân phận Phương Nguyên không thể che giấu, nếu Tiêu Nguyệt đã liên lạc với ông cụ, sự xuất hiện của Phương Nguyên cũng là vấn đề sớm muộn, chỉ là bây giờ nước T có tình huống thế nào không một ai rõ ràng. Ông cụ Tiêu chìm vào trầm tư. Phòng khách nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí có chút đè nén. Không biết qua bao lâu, ông cụ Tiêu thở dài nói: “Người trẻ các cháu đấy, cả ngày cũng không biết bận chuyện gì, bỏ đi, các cháu có cách sống của mình, ông cũng không miễn cưỡng. Nhưng hôn lễ của Tống Dật Hiên ông phải sắp xếp toàn bộ.” Thẩm Hạ Lan có chút muốn khóc mà không ra nước mắt. “Ông ngoại, ông chỉ là ông ngoại của anh họ, anh họ còn có ba ruột nữa. Ông cũng không hỏi ý của ông Tống và anh họ?” “Tên khốn Tống Hải Đình đó có thể quản con trai nó? Nếu quản thì Tống Dật Hiên còn có thể có dáng vẻ bây giờ sao? Người cha vô trách nhiệm như vậy không cần cũng vậy, về phần Tống Dật Hiên, tự ông đi hỏi, ông không tin nó không cho ông già này mặt mũi.” Lời này của ông cụ khiến Thẩm Hạ Lan cười phì. “Ông ngoại, ông thật vô sỉ.” “Ai kêu ông lớn tuổi nhất chứ.” Ông cụ Tiêu khó được đùa. Bầu không khí gia đình lập tức chan hòa. Bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, má Hoàng ra mở cửa, không bao lâu sau thì mang vào một đống quà to, Thẩm Hạ Lan nhìn mà ngạc nhiên. “Má Hoàng, cái này ai tặng vậy?” “Bên nhà họ Hoắc tặng, nói là sắp tết rồi, tặng mợ chủ và ông chủ chút quà.” Má Hoàng vui mừng đặt đồ xuống đất, tận mấy túi to. Chuyện Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện Diệp Ân Tuấn giấu bên nhà họ Hoắc, sợ họ tính tình nóng nảy sẽ làm ra chuyện gì, lại thêm, Hoắc Chấn Hiên dù sao cũng là người của quân khu, thân phận mẫn cảm, có chút chuyện không tiện xử lý. Bây giờ thấy nhà họ Hoắc tặng một đống quà tết như vậy, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Cũng không biết là gì, mở ra xem xem?”.