Hồ Ngọc Duyên cứng rắn nói xong, sắc mặt của Lưu Mai liền thay đổi. “Mày muốn giết tao, cái thằng con bất hiếu này! Tao mang thai mười tháng mới sinh ra mày, mày lại muốn giết mẹ mày, cái đồ khốn nạn.” Lưu Mai lại tức giận muốn đánh Tống Dật Hiên thêm một bạt tay, nhưng mà lần này không thành công, bị Hồ Ngọc Duyên bắt lấy cánh tay, đồng thời còn hất bà ta qua một bên. “Dật Hiên nhà chúng tôi đã đủ nhân từ với bà lắm rồi, bà cho rằng bà làm ra những chuyện đó với Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn sẽ bỏ qua cho bà hả? Nếu như rơi vào trong tay của Diệp Ân Tuấn, bà sẽ thảm hại gấp trăm lần so với hiện tại. Con đường này là do bà đã chọn, từ lúc đầu bà đã chọn con đường chết, Dật Hiên chỉ muốn để cho bà chết thoải mái một chút mà thôi, đây chính là hiếu thảo lắm rồi, bà còn muốn làm gì nữa?” Lời này của Hồ Ngọc Duyên làm Lưu Mai trực tiếp tức giận bật cười. “Hiếu thảo hả? Tao thấy chắc là con hồ ly này đã quyến rũ nó, kêu nó giết tao, mày cũng chẳng phải là tốt đẹp gì, vì theo đuổi muốn gả cho con trai của tao, ai biết được có phải là ngủ với người khác rồi lại muốn tìm một đứa đổ vỏ…” Lưu Mai còn chưa nói xong thì đã bị Tống Dật Hiên bước lên một bước, che miệng lại. “Mày…” Lưu Mai muốn vùng vẫy, Tống Dật Hiên trực tiếp giữ chặt cánh tay của bà ta. Trong mắt của anh lướt qua một tia bi thương. “Mẹ, mẹ đi trên con đường sai trái càng ngày càng xa, nếu như năm đó mẹ chỉ lợi dụng con và ba con, ngoại trừ đau lòng thì cũng không còn gì khác, nhưng mà bây giờ mẹ lại vi phạm pháp luật, mẹ trốn không thoát đâu.” “Mày nói xàm!” Mặc dù Lưu Mai nói như vậy, nhưng mà Tống Dật Hiên có thể nhìn rõ ý tứ biểu đạt trong đôi mắt. Anh ta cười khổ rồi nói: “Mẹ có biết không? Bởi vì một lần nhân từ của con mà để mẹ có cơ hội lợi dụng Từ Hiền Trang và Dư Khinh Hồng, thiếu chút nữa đã hại chết Hạ Lan, con biết là con đã làm sai, con trai bất tài, con không muốn để mẹ rơi vào trong tay của Diệp Ân Tuấn rồi bị cậu ấy tra tấn đến chết đi sống lại, con dứt khoát để mẹ thoải mái một chút. Mẹ yên tâm đi, công dụng của liều thuốc này rất mạnh, mẹ chịu đau không bao lâu thì sẽ qua đời, con trai sẽ chôn cất mẹ. Mẹ sinh ra con trai, con trai tiễn mẹ một đoạn đường, tình cảm mẹ con chúng ta đến đây là hết, kiếp sau vẫn nên đừng gặp nhau.” Nói xong, hốc mắt của Tống Dật Hiên đột nhiên nóng lên, nước mắt nóng hổi thuận theo khóe mắt mà rơi xuống. Lưu Mai còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy trái tim đau đớn, bà ta vùng vẫy, cầu cứu, lần đầu tiên trong đáy mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, nhưng mà Tống Dật Hiên vẫn không hề buông tay ra. Bà ta co rút rồi sau đó té ngã trên mặt đất. Bà ta nắm lấy cổ áo của mình, đưa tay muốn móc cái gì đó từ cổ họng ra, nhưng mà tất cả đều uổng phí. Tống Dật Hiên nhìn dáng vẻ đau đớn chịu không nổi của Lưu Mai, cuối cùng quay mặt đi, im lặng rơi nước mắt. Hồ Ngọc Duyên đau lòng muốn chết đi được, ôm chặt lấy Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Nếu như buồn thì cứ khóc đi, không ai cười cợt anh hết, lần này khóc xong, sau này sẽ không còn đau khổ nữa, em đảm bảo em sẽ ở bên cạnh anh, cả một đời đều không rời khỏi anh.” Lần này, Tống Dật Hiên không nói chuyện, chỉ là ôm Hồ Ngọc Duyên thật chặt, ôm cô thật chặt… Sau khi người của Diệp Ân Tuấn đến vị trí của Lưu Mai, người của bà ta đã bị khống chế hết toàn bộ, nhưng lại không nhìn thấy Lưu Mai đâu. Phi báo cáo chuyện này cho Diệp Ân Tuấn biết..