Diệp Ân Tuấn không thể nói rõ trong lòng mình có tư vị gì. Anh không muốn nhìn thấy nhất đó chính là bộ dạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà sự vô dụng lúc này làm anh không có cách nào bình ổn tâm trạng. Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng lại kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Hạ Lan một lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì. Tất cả mọi người đều bị chìm sâu trong độc tố quỷ dị như thế, không có cách nào chui ra. Bụng của Thẩm Hạ Lan lại kêu lên ùng ục. Cô ngượng ngùng nói: “Hình như là em lại đói bụng.” Nếu là lúc trước, Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ vui vẻ vì Thẩm Hạ Lan ăn nhiều như thế, nhưng mà bây giờ nghĩ lại đây có thể là bởi vì có liên quan đến độc tố, trái tim của anh nhịn không được mà cảm thấy đau đớn. “Hạ Lan, không bằng chúng ta nhịn một chút đi, em vừa mới ăn cơm xong không bao lâu mà.” Thẩm Hạ Lan lại đói bụng đến nỗi ngực dán vào lưng, khổ sở nói: “Nhưng mà em thật sự rất đói.” Từ trước tới giờ, cô không biết mình lại có thể ăn ăn ăn liên tục không ngừng nghỉ giống như là một con quỷ chết đói, cho dù là ăn, nhưng dạ dày của cô vẫn rỗng tuếch như cũ, làm cho người ta vô cùng khó chịu. “Cứ để cho Hạ Lan ăn đi.” Tiêu Niệm Vi biết cảm giác khi chịu đói, đương nhiên cũng không hi vọng Thẩm Hạ Lan sẽ trải qua, cho dù có bị trúng độc đi nữa thì cứ xem như là di chứng, cũng không thể làm oan uổng mình có đúng không Thấy Tiêu Niệm Vi đều đã nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đành phải sai người làm đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan ăn xong thì lại đi ngủ. Chớp mắt một cái, ba ngày lại trôi qua. Bọn người Tiêu Niệm Vi vẫn còn chưa tìm được chút manh mối nào liên quan đến độc tố, mà Diệp Ân Tuấn thì sắp muốn điên lên rồi. Ba ngày nay, Thẩm Hạ Lan càng ăn càng nhiều, thời gian ngủ càng ngày càng nhiều, anh thật sự sợ hãi có một ngày Thẩm Hạ Lan sẽ ngủ luôn mà không tỉnh lại. Lo lắng như thế này cứ luôn làm anh bừng tĩnh từ trong giấc ngủ, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan còn ở bên cạnh thì mới thở phào một hơi. Nhưng mà cứ giày vò như thế, cơn đau thần kinh của anh cũng từ từ tái phát hai lần, đau dữ dội, tình huống rất tồi tệ. Rốt cuộc đến ngày thứ mười một, Diệp Tranh cũng đã truyền tới tin tức tốt. Diệp Minh Triết mang theo cặp mắt đỏ ngầu đi đến trước mặt bọn người Tiêu Niệm Vi: “Mười ngày nay Diệp Tranh vẫn luôn nghiên cứu sách cổ lấy từ nhà họ Trương, cậu ấy nói không phải là mẹ bị trúng độc đâu.” “Không phải trúng độc? Vậy thì là cái gì?” Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi đều ngơ ngác. Diệp Minh Triết hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ: “Là bị trúng cổ, ở bên vân nam có cổ độc, hiện tại lưu truyền với số ít, nhưng mà nghiên cứu từ sách cổ có thể biết được rằng có trại nuôi cổ vẫn luôn được tồn tại, mà nhà họ Trương chính là một trong số đó, thực tế thì bên trong quyển sách cổ đó lưu truyền phương pháp nuôi cổ và phương pháp giải cổ.” Diệp Ân Tuấn nghe Diệp Minh Triết nói như vậy, anh lập tức căng thẳng. “Có biện pháp có đúng không?” “Dạ có, Diệp Tranh đang trên đường trở về, nhưng mà ở đây lại có một vấn đề rất thực tế.”.