“Hạ Lan, em tỉnh lại đi có được không? Nếu như em mệt mỏi, vậy thì đến lúc em ngủ đủ rồi, em nhất định phải tỉnh dậy có được không nào?” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn, giữa hàng lông mày là vẻ sốt ruột. Người bị sốt sao không lùi lâu như thế, đột nhiên nhiệt độ cơ thể lại hạ sốt, tất nhiên là có cảm giác mệt mỏi, sẽ buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà cho dù có buồn ngủ và mệt mỏi đi nữa, lúc làm kiểm tra toàn diện phải cắm kim tiêm lại làm gì gì đó, không thể nào ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hồng hào, nhìn không hề tái nhợt, càng không giống như là người bệnh, nhưng mà mọi chuyện khác thường chắc chắn có điểm đáng nghi. Bọn người Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng không tìm ra điểm khác thường của Thẩm Hạ Lan, đây mới chính là điểm mà Diệp Ân Tuấn lo lắng nhất. Anh ôm Thẩm Hạ Lan lại, ôm thật chặt. Rõ ràng là người vẫn còn trong lồng ngực mình, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Loại cảm giác lo được lo mất giày vò Diệp Ân Tuấn, làm cho anh không thể chợp mắt, sợ là mình nhắm mắt thì Thẩm Hạ Lan sẽ xảy ra chuyện gì đó mà anh không phát hiện. Quá trình kiểm tra máu của Lam Thần vẫn còn đang được tiến hành. Diệp Minh Triết chờ đợi, một tấc cũng không rời. Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đã làm rất nhiều thí nghiệm, thậm chí vì để chứng minh cho suy nghĩ của bọn họ, bọn họ còn tìm một chút độc dược để trộn lẫn với máu của Lam Thần, xem xem có xảy ra phản ứng hóa học nào không. Đáng tiếc, đó chính là mỗi một loại độc được trộn lẫn với máu của Lam Thần, có vẻ như đều không có công dụng giải độc. Rốt cuộc là Thẩm Hạ Lan bị trúng loại độc gì? Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng cảm thấy vô cùng phiền muộn. “Sao rồi?” Lam Thần vẫn luôn ở đây muốn biết kết quả, lần trước cũng là máu của mình đã cứu được Thẩm Hạ Lan, không phải sao? Lần này có khi nào cũng có liên quan đến máu của mình? Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng thất vọng lắc đầu. “Không phải.” “Vậy thì loại độc của mợ chủ…” Lam Thần ngơ người, đồng thời cũng lo lắng. Sắc mặt của mọi người đều chìm xuống. Không tìm được độc tố là gì, hiện tại độc tố lại vô duyên vô cớ biến mất, chuyện này đối với những người học y như bọn họ mà nói không có cách nào giải thích được. Diệp Minh Triết không nói một lời, nhưng mà đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại. Cậu bé đi ra ngoài, trực tiếp gọi video cho Diệp Tranh. Bọn Diệp Tranh được sắp xếp ở bên Lương Thiệu Cảnh, Diệp Nghê Nghê đã ngủ rồi. Cậu bé thấy cuộc gọi video của Diệp Minh Triết thì vội vàng nhấn nút nghe. “Mẹ sao rồi?” Kể từ lúc Diệp Minh Triết hỏi mình trừng phạt một người mà người đó không chết là như thế nào, Diệp Tranh lần biết Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện, nhưng mà cậu bé không thể trở về, không thể rời khỏi Diệp Nghê Nghê, cậu bé sợ là một mình Diệp Nghê Nghê ở đây sẽ sợ hãi, càng sợ một mình Diệp Nghê Nghê ở xa bọn họ thì sẽ gặp phải nguy hiểm..