“Nói cái gì vậy?” Diệp Ân Tuấn cắt đứt suy nghĩ linh tinh của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, Niệm Vi là người trong giới, có vài chuyện tự nhiên mẫn cảm. Tử Đồng là quân y, cũng từng tham gia hành động quân sự, cho nên cũng ít nhiều biết một chút, em đừng so với bọn họ. Thật ra không phải chuyện gì quá lớn, chẳng qua chỉ là đối thủ thiết kế vài cái hố, anh cả sẽ vượt qua được. Nếu như thật sự cần chúng ta giúp, chúng ta ra tay là được rồi.” “Ừ.” Thẩm Hạ Lan gật đầu. Hai người lại nói chuyện một lúc thì Thẩm Hạ Lan ngủ thiếp đi. Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài. Trạm Dực và Lương Thiệu Cảnh bọn họ đã ở trong xếp mạt chược, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, cười nói: “Sức chiến đấu mạnh mẽ nha, hai tiếng mới tới. Không nhìn thấy cậu Lương đến từ sớm rồi sao?” Lời của Tô Nam khiến mắt của Lương Thiệu Cảnh nheo lại, nói: “Tôi tốt xấu gì cũng hơn một tiếng, tóm lại tốt hơn ai đó không ăn được. Ài, Tử Đồng này còn bốn tháng nữa mới sinh nhỉ?” Diệp Ân Tuấn thấy hai người bọn họ đấu khẩu, cũng không chen lời, mà trực tiếp ngồi bên cạnh Trạm Dực, hờ hững nói: “Tuy tôi sắp rời khỏi quân khu, nhưng anh nếu như có chuyện gì, liều cả cái mạng này tôi đều sẽ đòi lại công đạo cho anh.” “Không có nghiêm trọng như cậu nói đâu, nếu đã định đi thì cho dứt khoát. Chuyện của quân khu cậu đừng quản.” Lời của Trạm Dực bỗng khiến Lương Thiệu Cảnh và Tô Nam khựng lại. “Anh cả, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Sắc mặt của Tô Nam bỗng trở nên nghiêm nghị. Lương Thiệu Cảnh tuy cà lơ cà phất, có điều ánh mắt trong đáy mắt rất là căng thẳng. Trạm Dực nhìn bọn họ, trong lòng rất là an ủi. “Không sao, Ân Tuấn vẫn thích chuyện bé xé ra to.” Trong lòng Diệp Ân Tuấn lại không biết có cảm giác gì. Anh không biết! Thật sự không biết! Khi trở về từ nước ngoài thì anh nghĩ xong muốn làm thủ tục xuất ngũ rồi, cũng nghĩ rằng mặc kệ nguyên nhân gì cũng phải xuất ngũ ở bên vợ, nhưng không lâu trước anh mới biết, Trạm Dực gặp rắc rối, hơn nữa rắc rối không nhỏ. Nếu anh không xuất ngũ, đối với Trạm Dực mà nói có thể là một sự trợ giúp, nhưng nếu anh xuất ngũ rồi, Trạm Dực chỉ có thể độc chiến. Trong lòng Diệp Ân Tuấn đã do dự, băn khoăn. Trạm Dực dường như biết anh đang nghĩ gì, cười rồi nói: “Đừng như đàn bà thế chứ, chọn lựa con đường của mình thì đừng hối hận. Con đường của bản thân tôi cũng phải tự mình đi, không có cậu ở đây tôi vẫn có thể đi tiếp. Chỉ là khi cần hãy giúp tôi chăm sóc vợ của tôi.” Diệp Ân Tuấn, Tô Nam và Lương Thiệu Cảnh bỗng thay đổi sắc mặt. Trạm Dực nói chăm sóc vợ vậy tức là chuyện rất nghiêm trọng rồi. Nhất trời tâm trạng của bốn người có hơi sa sút Trạm Dực lại cười rất thoải mái. “Làm gì thế? Nếu thật sự có gì, cũng chẳng qua chỉ là cởi bỏ bộ quân phục này, đến lúc đó cùng với các cậu kiếm tiền cả ngày cũng không tồi.”.