Diệp Ân Tuấn có hơi phát điên rồi. Thằng nhóc thối này, sớm muộn gì cũng phải đưa cậu bé đến trại huấn luyện đặc biệt ở Thái Bình Dương. Thẩm Hạ Lan bị con trai chọc ghẹo thì có hơi ngại rồi. “Sau này ở trước mặt các con không được phép… ưm…” Lời của cô còn chưa nói hết thì bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp dùng miệng chặn lại rồi. Không được phép không được phép, đều là không được phép… Tụi nhỏ tính là cái rắm? Vợ mới là của anh, con cái trưởng thành đều là của người khác, anh mới không muốn vì vợ và chồng của người khác mà ủy khuất chính mình. Diệp Ân Tuấn phỉ báng trong lòng, trực tiếp tăng thêm lực đạo. Thẩm Hạ Lan bỗng hóa thành vũng nước dựa vào trong lòng của Diệp Ân Tuấn, còn mình làm sao vào khách sạn, làm sao vào thang máy, làm sao đi vào phòng tổng thống, Thẩm Hạ Lan đều không biết. Đợi khi phản ứng lại, người đã ở trên giường của phòng tổng thống rồi. Nghĩ đến cả chặng đường sẽ có bao nhiêu người chú ý đến bọn họ, mặt của Thẩm Hạ Lan vụt một cái đỏ bừng. “Diệp Ân Tuấn.” “Có!” Diệp Ân Tuấn đáp giống như khi ở quân khu, có điều khóe miệng lại không tự chủ mà mỉm cười. “Không được phép cười.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình bị Diệp Ân Tuấn ăn chắc rồi, cho nên rất không thoải mái. “Được, không cười.” Diệp Ân Tuấn thật sự không cười, có điều không thấy nụ cười vẫn khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất chướng mắt. “Anh còn không gọi điện cho Tô Nam sao? Tư vấn tâm lý của Minh Triết không thể dừng.” Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn vội gật đầu. “Được được được, anh bây giờ đi gọi.” Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đi ra ngoài. Thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan ting một tiếng. Cô cầm lên xem, là Tiêu Niệm Vi gửi tới. “Ở đâu thế? Sắp tết rồi, tìm thời gian tụ tập, cùng nhau đi mua sắm đi?” Tiêu Niệm Vi bây giờ là có thời gian gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, hết cách, cô ấy quá nhàn chám, ngoài phẫu thuật ra thì không có mấy người bạn, hũ giấm chua Lương Thiệu Cảnh đó càng bá chiếm tất cả thời gian của cô ấy, thật sự phiền chết đi được. Mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn đỏ bừng, có điều lại thuận tay gửi một vị trí qua. “Đến chơi đi.” “Cưỡi ngựa sao?” Tiêu Niệm Vi bỗng thấy hứng thú. “Ừ ừ, dẫn bọn trẻ đến chơi.” “Được.”.