Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt, có điều vẫn nói ra. “Hửm?” Diệp Ân Tuấn xoay người ngồi xuống, bảo Diệp Minh Triết đi vào đến ngồi ở đối diện. “Chuyện như nào?” “Cũng không có gì, con hình như xem thường mẹ rồi.” Diệp Minh Triết nói lại một lượt rằng Thẩm Hạ Lan có lòng tốt muốn chơi cùng cậu bé, rồi lời cậu bé nói như nào cho Diệp Ân Tuấn. Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn có hơi giật giật. “Diệp Minh Triết, con hình như có hơi quá.” “Được rồi, con thừa nhận con là có hơi quá, con sai rồi, bắt đầu từ mai con sẽ cố gắng làm vài chuyện phù hợp với tuổi của con.” Thái độ nhận sai của Diệp Minh Triết rất tốt, ngược lại khiến Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ. “Con lần trước sau khi về nước đi gặp bác sĩ tâm lý rồi sao?” Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ sắc mặt và thần thái sau phát súng đó của Diệp Minh Triết. Cơ thể của Diệp Minh Triết lập tức căng cứng, sau đó thấp giọng nói: “Không có, không muốn đi.” “Tại sao không muốn? Minh Triết, chuyện này không phải nói trong lòng con có vấn đề, mà là lần đầu tiên mỗi người nổ súng đều sẽ có ám ảnh tâm lý, phải tiếp nhận tư vấn tâm lý.” Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại. Diệp Minh Triết cự lại, sau đó thấp giọng nói: “Không muốn đi làm, đã đi một lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy bị thôi miên, loại cảm giác chìm vào đó khiến con rất không thoải mái.” Cậu bé không có giấu Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn là một lão binh, còn là ba của mình, nói cái gì cũng sẽ không hại mình. Nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi nặng nề. “Thôi miên? Bác sĩ tư vấn tâm lý tại sao muốn thôi miên với con chứ? Con không phối hợp sao?” Đây là giải thích duy nhất, nếu không bác sĩ tư vấn tâm lý sẽ không dùng cách thôi miên với Diệp Minh Triết. Diệp Minh Triết không có nói chuyện, nhưng ánh mắt và sắc mặt đã trả lời rồi. Trái tim của Diệp Ân Tuấn kêu lộp bộp. Một khi Diệp Minh Triết bài xích tư vấn tâm lý thì nói rõ áp lực tâm lý của đứa trẻ này quá lớn, hơn nữa trong này có lẽ còn có sự sợ hãi. Vừa nghĩ đến chuyện này về sau có thể sẽ ảnh hưởng tương đối lớn đối với Diệp Minh Triết, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn vô cùng nặng nề. “Minh Triết, ba lát nữa sắp xếp chú Tô Nam của con tư vấn tâm lý cho con có được không?” Tư vấn tâm lý của quân khu là chuyên dụng, có thể Diệp Minh Triết không quá thích ứng. Ý của Diệp Ân Tuấn là tìm một người khá thân quen đến làm chuyện này, có thể sẽ tốt hơn một chút. Tuy Diệp Minh Triết vẫn bài xích, nhưng nghĩ đến Tô Nam, cậu bé vẫn khựng lại, sau đó nói: “Có thể để chị Tô Thanh ở bên con không?” “Được, ba hỏi cho con.” Diệp Ân Tuấn không có cho cậu bé đáp án chính xác, nhưng cũng biết Diệp Minh Triết đã chấp nhận đề nghị của mình. Anh cũng không dám kéo dài, vội gọi điện cho Tô Nam. Tô Nam nghe thấy là chuyện này, cũng không dám từ chối, lại hỏi ý của Tô Thanh, lúc này mới hồi âm, hơn nữa xác định ngày tư vấn vào ngày mai. Diệp Minh Triết thấy thời gian đã xác định rồi, lại nói vài câu với Diệp Ân Tuấn rồi xoay người rời khỏi. Khoảnh khắc Diệp Minh Triết rời khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan bỗng mở mắt ra. “Thằng bé Minh Triết này sẽ không có chuyện chứ?” Giọng nói của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng đủ để Diệp Ân Tuấn nghe rõ. Anh hơi ngoảnh đầu, nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Hạ Lan rất sáng tỏ, liền biết cô đã tỉnh từ lâu rồi..