Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nhận ra sự không vui lòng của con trai, không khỏi cười nói: “Được, không gọi cục cưng nữa, gọi Minh Triết là được rồi chứ?” “Dạ.” Diệp Minh Triết đáp một tiếng. “Mẹ chơi game với con.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy thời gian cô ở bên con quá ít, hơn nữa không biết chướng ngại tâm lý của việc nổ súng khi ở nước ngoài đã bị loại bỏ chưa, cho nên cô muốn nhân thời gian này ở bên con trai. Diệp Minh Triết sững người, nói: “Mẹ chơi game với con? Mẹ chắc là mẹ chơi cùng con? Chứ không phải là con gánh mẹ?” Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy nhói lòng. “Diệp Minh Triết, con như này sẽ không có bạn.” Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực. Diệp Minh Triết hờ hững nói: “Cái con không thiếu nhất chính là bạn bè.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuộc trò chuyện này không thể nói được. Thằng nhóc này thật không đáng yêu chút nào. Khi Thẩm Hạ Lan vừa muốn nói vậy con tự mình chơi đi thì Diệp Minh Triết thở dài một tiếng, nói với kiểu miễn cưỡng: “Thấy mẹ nhàn chán như vậy, con chơi cùng mẹ một lúc, nói đi, mẹ muốn chơi cái gì?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự bị con trai xem thường rồi. Ông trời lẽ nào đang hành cô. Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình với vẻ ai oán thì không khỏi thở dài nói: “Mẹ, con không phải là lão Diệp, ánh mắt này của mẹ đối với con có phải là đặt sai chỗ rồi không?” “Diệp Minh Triết!” “Có!” Diệp Minh Triết lập tức trở nên nghiêm túc, tác phong quân nhân tiêu chuẩn khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan rất tự hào. “Con không muốn chơi thì thôi.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm mẹ như cô thật sự quá thất bại, muốn chơi cùng con trai mà cũng không tìm được ngôn ngữ chung. Tóm lại không thể vì chơi cùng con trai mà cô đi học hacker nhỉ? Cho dù bây giờ bắt đầu học, cô cũng chưa chắc có thể thắng được Diệp Minh Triết. Còn có bà mẹ nào tủi nhục hơn cô không? Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức xụ xuống. Diệp Minh Triết hơi sững người, sau đó nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Hay là chúng ta chơi vương giả?” “Không chơi, đối với con mà nói không phải là trò vặt hay sao? Bỏ đi, con tự mình chơi đi, mẹ về phòng đây.” Thẩm Hạ Lan có hơi rầu rĩ mà đứng dậy thì lại có một đôi tay trực tiếp nắm ngón tay của cô. Cô hơi sững người. Mặt của Diệp Minh Triết có hơi đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Thiên tài làm lâu rồi, thỉnh thoảng cũng phải quay lại bình thường, nếu không sẽ không ổn.” Thẩm Hạ Lan lại ngẩn người. Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm nhỉ?.