Không tìm thấy lỗi của cô ta, đương nhiên không có cách nào đưa vào trong nhà tù, nhà tù quốc tế đã có Diệp Tử vào đó, mặc dù không thiếu một Dư Khinh Hồng, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn còn muốn xem xem tiếp theo đây Dư Khinh Hồng sẽ làm cái gì. Có lẽ là cô ta có thể trở thành một cục đá thử vàng của mình, có được đáp án mà cô muốn. “Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.” Nói xong, Thẩm Hạ Lan kêu Khương Hiểu đi về trước, mình thì gọi điện thoại cho Lam Thần để nói chuyện này. Sau khi làm xong hết tất cả, Thẩm Hạ Lan lái xe đến nhà tổ nhà họ Diệp. Cô còn chưa lái xe đến cửa nhà thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang thấp thỏm đứng ở cửa. Thẩm Hạ Lan nhíu mày, nhưng mà vẫn dừng xe lại. “Triệu Ninh.” Cô gọi tên của Triệu Ninh. Triệu Ninh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy xe của Thẩm Hạ Lan dừng ở cửa, không khỏi có chút xoắn xuýt. “Chị dâu.” Tiếng gọi chị dâu này của Triệu Ninh có hơi xấu hổ, mặc dù không phải là anh ta làm ra chuyện gì có lỗi với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, nhưng mà dù sau Diệp Tử cũng là vợ của anh ta. Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra anh ta xấu hổ, cười nói: “Có chuyện gì thì đi vào trong nói đi.” “Vâng.” Triệu Ninh nhẹ gật đầu. Hai người một trước một sau đi vào trong nhà. Diệp Ân Tuấn đã thức dậy, má Hoàng nói cho anh biết là Thẩm Hạ Lan ra ngoài làm việc, Diệp Ân Tuấn thừa dịp thời gian này liên lạc với Phi một chút, xử lý một vài nghiệp vụ của công ty. Vừa mới xử lý xong, Diệp Ân Tuấn liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Triệu Ninh vào nhà cùng nhau. “Sao hai người lại về cùng nhau vậy?” Anh có chút bất ngờ, thuận miệng hỏi một câu. Thẩm Hạ Lan cười nói: “Em gặp cậu ấy ở ngoài cửa, đã đến đây rồi thì tối nay cùng ăn một bữa cơm luôn đi.” Đối với lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan, Triệu Ninh vừa mới định từ chối, vừa nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có chút thay đổi, ý tứ đó là muốn mình đồng ý. Triệu Ninh lập tức nhẹ gật đầu: “Được.” “Vậy hai người nói chuyện với nhau đi, em đi lên tắm một cái đây, thay một bộ quần áo.” Thẩm Hạ Lan biết Triệu Ninh đến đây rất có thể là bởi vì chuyện của Diệp Tử mà đến tìm Diệp Ân Tuấn, mình ở lại đây có thể là Triệu Ninh sẽ có chút xấu hổ, cho nên cô mới rời đi. Triệu Ninh thật sự vô cùng cảm kích vì Thẩm Hạ Lan đã hiểu cho mình. Chờ sau khi Thẩm Hạ Lan bước vào trong phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn chỉ vào cái ghế sofa rồi nói: “Ngồi đi, người một nhà, không cần phải câu nệ như vậy.” Triệu Ninh lại cảm thấy có lỗi. “sếp Diệp, chuyện của Tử, tôi thật sự rất xin lỗi.”.