“Không biết, nhưng mà vẫn nên mặc quần áo tử tế vào đi, kẻo có chuyện gì. ” Dù sao thì ở đây không phải là địa bàn của Diệp Ân Tuấn, cách đây không lâu, Tiêu Nguyệt lại gây ra động tĩnh lớn như thế ở nước T, ai biết được có khi nào sẽ tai bay vạ gió. Thẩm Hạ Lan lập tức tỉnh táo. Hai người nhanh chóng mặc quần áo. Tống Đình đứng ở bên ngoài gõ cửa. “sếp Diệp. ” “Vào đi. ” Diệp Ân Tuấn trầm giọng lên tiếng. Tống Đình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã ăn mặc chỉnh tề, mới nói: “Tam vương tử nước T đang chạy về phía bên này, hình như là nói muốn tìm phần tử bạo động gì đó, mặc dù trấn nhỏ này không thuộc về nước T nhưng mà vẫn nằm trên đường biên giới, thuộc về khu vực không ai quản lý. Tam điện hạ muốn đi điều tra người, chúng ta cũng không thể ngăn cản, Lưu Nhiên có ý hỏi xem sếp Diệp có muốn rời khỏi đây không, nếu như rời đi, anh ta sẽ đưa hai người đi. ” Bây giờ Thẩm Hạ Lan không muốn có liên lạc với người của nước T, nghe thấy Tống Đình nói như vậy, cô vội vàng nói: “Chúng ta đi thôi, dù sao thì cũng không phải là địa bàn của chúng ta, nếu như ở đây thật sự xảy ra chuyện gì đó thì không hay. ” “Được. ” Diệp Ân Tuấn thấy là Thẩm Hạ Lan muốn đi, đương nhiên anh không có ý kiến. Tống Đình nhanh chóng đi xuống dưới sắp xếp. “Em không thể đón buổi lễ giáng sinh thoải mái được rồi. ” Diệp Ân Tuấn có chút bực bội. Vốn dĩ anh dự định mình với Thẩm Hạ Lan sẽ trải qua một thế giới hai người thật tốt đẹp, ai biết được lại xảy ra chuyện. Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không có đâu, em cảm thấy đây là buổi lễ giáng sinh vui nhất trong mấy năm qua. ” “Thật chứ, không lừa gạt anh đó chứ?” Trong mắt của Diệp Ân Tuấn có sự kích động. Thẩm Hạ Lan cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng yêu. Trước kia anh chỉ quan tâm đến công việc, làm gì có chỗ để nghĩ đến lễ giáng sinh cơ chứ? Kết hôn tám năm, lần đầu tiên cô có cảm giác như mối tình đầu và cuộc hôn nhân đầu. Cho nên mới nói có đôi khi trải qua một vài chuyện cũng không phải là không tốt, ít nhất có thể làm cho cuộc sống của mình phát triển theo hướng mà mình chờ mong, đây chính là điều tốt mà, không phải sao? “Thật đó. ” Hai tay của Thẩm Hạ Lan vòng qua cổ Diệp Ân Tuấn, hôn một cái vào miệng anh. Diệp Ân Tuấn đột nhiên nắm chặt tay, ôm cô ở trong ngực, giọng nói khàn khàn: “Ngày hôm qua anh đã hỏi Tô Nam, qua hai ba ngày nữa là anh có thể rồi, chỉ mong đến lúc đó em tiếp tục quyến rũ anh như thế này. ” Thẩm Hạ Lan lập tức giật mình. Hả? Nhanh như vậy à?.