Có thích hay không? Vấn đề này còn phải hỏi sao? Nhưng mà Diệp Ân Tuấn bây giờ không muốn trả lời, chỉ muốn ăn luôn cô gái nhỏ trước mắt này. Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy máu toàn thân tụ về một chỗ, làm tim cô đập nhanh hơn. Diệp Ân Tuấn thiếu chút nữa đã ăn Thẩm Hạ Lan. Nhưng mà vẫn là ngừng ở bước cuối cùng. “Làm sao thế?” Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ uất ức của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười nói: “Không sao, tương lai còn dài.” “Nhưng anh không muốn uất ức em.” “Không uất ức.” Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan càng nóng rực lên. Người đàn ông này hôm nay sao vậy? Ngay lúc Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, Diệp Ân Tuấn trực tiếp giữ cô lại dán bên tai cô thấp giọng nói: “Thật ra anh vẫn có thể làm cho em sung sướng.” Lúc Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra, Diệp Ân Tuấn đã có động tác. Mặt của cô bùm một tiếng hồng đến cổ. Sau một hồi lăn lộn, cả người Thẩm Hạ Lan bủn rủn tựa vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, mồ hôi đầm đìa. Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhiễm lên một tầng mê ly. “Anh ôm em đi tắm.” “Em tự đi.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy quả thực là mắc cỡ chết được. Sao còn có cách làm như vậy chứ? Diệp Ân Tuấn yêu chết sự thẹn thùng hiện tại của Thẩm Hạ Lan, ôn nhu nói: “Em còn có thể động được không?” “Chán ghét.” Thẩm Hạ Lan quả thật là muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Diệp Ân Tuấn yếu ớt cười, ôm Thẩm Hạ Lan và phòng tắm. Sau khi hai người tắm rửa xong, Thẩm Hạ Lan có chút mệt mỏi, Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, cùng cô lên giường. Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ngủ mất, Diệp Ân Tuấn lại không ngủ được. Anh đứng dậy bước ra boong Tàu, muốn hút thuốc mới phát hiện trên người không mang theo. Sau lưng không biết lúc nào có hai người đàn ông. “Anh Tuấn.” “Tử Thu bây giờ đang ở bên này?” Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, gió biển thôi qua mặt ngay, nghe có chút không quá rõ ràng. Đây là sinh nhật vui vẻ nhất anh từng trải qua, đáng tiếc, đúng là vẫn không thể lòng không tạp niệm ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan. Người chỉ cần còn sống thì phải chấp nhận quá nhiều thứ, đứng ở càng cao, những chuyện phải chú ý lại càng nhiều. Vì an toàn của vợ con, anh chỉ có thể đắm mình vào trong những chuyện thế tục này. Diệp Ân Tuấn hỏi xong, không khỏi vuốt vuốt huyệt thái dương. Thủ hạ thấp giọng nói: “Lão đại đúng là ở bên này, nhưng mà không tiện đến gặp anh Tuấn.” “Nói với anh ta, sống mà trở về.” “Dạ.” Con ngươi Diệp Ân Tuấn híp lại, nhìn mặt biển mênh mông, không biết đang suy nghĩ gì. Thủ hạ nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Người của chúng ta đi theo Trương Vũ kia, sau khi cậu ta ra ngoài, người phụ nữ gặp cậu ta cũng ra ngoài, là…” Bàn tay Diệp Ân Tuấn hơi nắm lại..