Vóc dáng một mét tám mươi lăm của Lương Thiệu Cảnh mặc chiếc váy công chúa, với mái tóc xoăn gợn sóng, được Tiêu Niệm Vi trang điểm lại cảm giác giống như là một cái xác ướp. Tiêu Niệm Vi chụp hai tấm ảnh. “Sao lại xấu như thế?” Lời nói ghét bỏ của Tiêu Niệm Vi làm cho Lương Thiệu Cảnh thiếu chút nữa bị nghẹn chết. “Xấu hả?” Anh ta nguy hiểm nở nụ cười. Tiêu Niệm Vi nhấc chân lên muốn chạy, lại bị Lương Thiệu Cảnh trực tiếp ném lên trên giường trừng phạt. Tiêu Niệm Vi bị dọa thét lên một tiếng, điện thoại ở trong tay bị nhấn, trực tiếp gửi ảnh chụp. Messenger của Thẩm Hạ Lan vang lên một tiếng. Cô mở ra xem, lập tức nở nụ cười. “Hahaha.” Thẩm Hạ Lan cười đến nghiêng ngã. Ôi trời ơi. Cậu Lương mặc váy công chúa quả thật rất là đáng yêu. Diệp Ân Tuấn đến gần nhìn lướt qua, khóe môi hơi cong lên. Thằng nhóc. Dám chế nhạo anh mặc đồ nữ, bây giờ mình cũng trúng chiêu rồi chứ gì? “Xấu quá đi.” Diệp Ân Tuấn không hề khách khí cho một lời bình. Thẩm Hạ Lan cười đến nỗi nước mắt muốn chảy ra. “Diệp Ân Tuấn, anh lương thiện chút đi, cũng được mà.” Thẩm Hạ Lan nói xong, lại muốn cười. Thật ra thì Lương Thiệu Cảnh không xấu, nhưng mà nam giả nữ trông vô cùng cứng ngắc. Cơ thể của anh ta vạm vỡ, gương mặt cũng là đường nét điển hình của đàn ông, đôi mắt chim ưng có làm như thế nào cũng không thể trang điểm được cảm giác yếu đuối của phụ nữ. Một người đàn ông mạnh mẽ như thế mà lại mặc một cái váy công chúa. Trời đất ơi. Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đều không dám nhìn. Tiêu Niệm Vi thật sự rất đáng yêu. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười vui vẻ, cảm thấy Lương Thiệu Cảnh cũng có chút tác dụng, không uổng phí anh gọi một cuộc điện thoại tốn tiền. Thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại di động lên trò chuyện, Diệp Ân Tuấn biết là bình thường cô nói chuyện với bọn người Bạch Tử Đồng. Như thế này mới đúng. Nếu là tứ thiếu Hải Thành, dựa vào cái gì mà lại để một mình anh mặc đồ nữ? Vui vẻ một mình không bằng vui chung có đúng không? Diệp Ân Tuấn lấy laptop ra bắt đầu đặt hàng những thứ cần dùng cho ngày mai. Hai người ngồi ở trên ghế sa lông nói chuyện phím, thỉnh thoảng cười khúc khích, một người cầm laptop có vẻ như là đang làm việc, không khí hài hòa như thế làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt một cái liền đến giờ cơm trưa. Thẩm Hạ Lan nhớ ngày hôm nay là sinh nhật của Diệp Ân Tuấn, cô đứng dậy muốn đi làm vài món, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Không cần làm đâu, chúng ta ra ngoài ăn đi.” “Không phải ở đây không có ai khác hả?” Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Nơi này không có người khác, chúng ta có thể đi đến thị trấn ở bên cạnh ăn.” “Đi bằng cách nào?” “Đi tàu qua đó.” Nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có chút hưng phấn. “Ở bên ngoài còn có tuyết rơi.” “Không có vấn đề gì.”.