Diệp Ân Tuấn thở dài một cái, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, không có gì hết, xem tivi đi.” Anh đã nói như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan còn hỏi cái gì nữa “Em muốn ăn táo, anh lấy giúp em đi.” Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn không thể làm lơ yêu cầu của Thẩm Hạ Lan. Anh đặt điện thoại di động lên trên ghế sa lông, đứng dậy đi vào trong phòng bếp. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh đi khỏi, vội vàng lấy điện thoại của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng mở khóa. Không phải là cô muốn xem chuyện riêng tư của Diệp Ân Tuấn, chỉ là muốn biết là cái tên khốn nào đã bắt nạt chồng cô. Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn, cuộc điện thoại gần nhất là gọi cho Lương Thiệu Cảnh. Lương Thiệu Cảnh hả? Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ. Suy nghĩ lại cũng đúng thôi, ngoại trừ tứ thiếu Hải Thành, ai có bản lĩnh làm cho Diệp Ân Tuấn bị chế nhạo mà còn bất đắc dĩ như thế? Mặc dù không biết Lương Thiệu Cảnh nói cái gì với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà nhớ tới chuyện gần nhất mà Diệp Ân Tuấn đã làm để cho người ta chế nhạo đó chính là chuyện nam giả nữ. Thẩm Hạ Lan cong môi. Cô bỏ điện thoại của Diệp Ân Tuấn xuống, lấy điện thoại di động của mình ra gửi cho Tiêu Niệm Vi một tin nhắn. “Cậu có muốn xem xem Lương Thiệu Cảnh giả nữ sẽ có bộ dạng như thế nào?” Sau khi Tiêu Niệm Vi nhận được tin nhắn thì hơi bất ngờ, trực tiếp trả lời một câu: “Không muốn.” “Cậu sợ bị bộ dạng anh ta giả nữ làm cho kích thích đúng không? Cũng đúng thôi, trên thế giới này có được mấy người nam giả nữ mà xinh đẹp giống như Ân Tuấn đâu chứ, thật là, người so với người làm cho người ta tức chết đi được, cậu làm tớ không thể nói gì được nữa.” Tiêu Niệm Vi nhìn lời nói đắc ý của Thẩm Hạ Lan. Không thể nói gì hả? Cái này mà gọi là không nói gì? Biết rõ là Thẩm Hạ Lan dùng phép khích tướng, nhưng mà cô lại không chịu được. “Họ Lương kia.” Tiêu Niệm Vi gầm nhẹ một tiếng. Lương Thiệu Cảnh vừa mới bước ra từ trong phòng tắm, thấy tâm trạng của vợ mình có vẻ không tốt cho lắm, anh ta không khỏi ngơ ra. “Sao vậy?” “Anh chế giễu dáng vẻ mặc đồ nữ của Diệp Ân Tuấn à?” Tiêu Niệm Vi nhìn Lương Thiệu Cảnh, khóe môi mang theo nụ cười, nhưng mà nụ cười này lại làm cho Lương Thiệu Cảnh cảm thấy có dự cảm không tốt. “Một người đàn ông mặc đồ của phụ nữ, anh chế giễu vài tiếng thì sao chứ? Với lại em là bà xã của anh, em quan tâm anh có chế giễu anh ta hay không làm cái gì?” “Không có gì, em nhớ là anh nói năm nay anh muốn về bên kia ăn tết?” “Sao vậy?” “Nếu như anh không mặc đồ nữ một lần cho em xem, em sẽ không đi đâu, không, bọn nhỏ cũng không đi, tự anh trở về một mình đi.” Tiêu Niệm Vi nói xong, bình chân như vại nhìn Lương Thiệu Cảnh. Lương Thiệu Cảnh lập tức cảm thấy phiền muộn. “Tiêu Niệm Vi, em không thể như thế này được, chuyện đã quyết định rồi mà tại sao lại đổi ý chứ? Em biết rõ là ở bên kia muốn gặp con tới cỡ nào.” “Vậy anh mặc đồ nữ cho em xem đi.” “Em có khùng không vậy?” Lương Thiệu Cảnh cảm thấy mình bị sỉ nhục, quay người lại đi vào trong phòng ngủ, âm thanh đóng cửa rất lớn..