Thẩm Hạ Lan trực tiếp nắm tay Diệp Ân Tuấn đi ra bên ngoài. “Không phải đó chứ.” Diệp Ân Tuấn do dự, nhưng lại không chịu nổi vẻ hưng phấn của vợ mình, dứt khoát nhắm mắt bị Thẩm Hạ Lan kéo ra ngoài. “Nhìn cái đi, như thế nào?” Thẩm Hạ Lan chỉ vào Diệp Ân Tuấn rồi hỏi nhân viên phục vụ ở bên cạnh. Nhân viên phục vụ sợ đến ngây người. “Wow, cô gái này thật là xinh đẹp quá đi, nhất là đôi mắt này, thật quyến rũ.” Chân mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại. Nhân viên bán hàng trước mắt bị mù rồi hả? Anh là nam đó có được không hả? Diệp Ân Tuấn vừa muốn nói chuyện, lại bị Thẩm Hạ Lan cướp lời. “Đúng không đúng không, em nói là sẽ đẹp mà. Các người đi lấy thêm một bộ khác đến đây đi, à đúng rồi, cái váy viền ren xinh đẹp kia đó.” Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn trực tiếp co rút. Vợ anh mua đồ nữ đến nghiện rồi à? Nhưng mà Thẩm Hạ Lan căn bản không quan tâm đến sự từ chối của anh, cô nhanh chóng quẹt thẻ, đẩy Diệp Ân Tuấn đi vào trong thay đồ. So sánh với chiếc váy đuôi cá ở trên người, Diệp Ân Tuấn cảm thấy chiếc váy viền ren này tốt hơn một chút, ít nhất là có thể dễ dàng hít thở hơn, chiếc váy đuôi cá đã làm anh cứ mãi hít sâu, vừa dùng sức một cái, cái váy liền muốn rách ra. Thật sự rất khó có thể tưởng tượng phụ nữ vì để xinh đẹp mà chịu khổ bao nhiêu. Chiếc váy này căn bản không phải dành cho người mặc, có được không hả. Diệp Ân Tuấn chậm chạp thay quần áo, anh ước gì thời gian thay quần áo dừng lại vĩnh viễn. Nhân viên phục vụ ở bên ngoài kịp phản ứng lại, xì xào bàn tán với một người: “Tôi vừa mới nghĩ ra, người đi vào trong phòng thử quần áo không phải là một người đàn ông hả?” “À đúng rồi, là đàn ông mà, tại sao bước ra ngoài lại là một cô gái xinh đẹp?” Mấy người bọn họ hơi kinh ngạc. Thẩm Hạ Lan mới không thèm quan tâm bọn họ nói cái gì, cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt nhân viên bán hàng nữ đối với ông xã của cô như lang như hổ, không khỏi nói: “À, chồng của tôi có sở thích đặc biệt, đừng có để ý nha, tôi hi vọng là mọi người sẽ giữ bí mật giúp cho tôi.” Nhân viên bán hàng nữ lập tức hóa đá. Sở thích đặc biệt? Thật là đáng tiếc cho một người đàn ông đẹp trai như thế. Tại sao lại có sở thích đặc biệt cơ chứ? Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vẻ tiếc nuối trong ánh mắt của cô ta, trong lòng đã sớm mừng như điên. Ai kêu các người dòm ngó chồng của tôi. Xem xem bây giờ các người có còn dám mơ cao nữa không. Cuối cùng, Diệp Ân Tuấn cũng bước ra. Anh bước đi có chút khó chịu. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, cô bỏ đôi giày cao gót vừa mới chọn được về chỗ cũ, cầm một đôi giày thể thao màu trắng bước qua. “Với chiều cao này của anh, anh mang đôi giày này đi.” Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng mà vẫn cưng chiều ngồi xuống đổi giày. Lúc đầu, nhân viên bán hàng còn có hơi nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn phối hợp như thế, thậm chí còn có chút thích thú, không khỏi nhíu mày. “Xem ra là thật rồi.” “Thật đáng tiếc.” Hai nhân viên bán hàng xì xào bàn tán..