“Không phải chứ? Xạo như vậy à? Không phải ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng sao? Diệp Ân Tuấn, anh đừng có vì chút xíu thịt mà huỷ đi hạnh phúc cả đời chứ.” Nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không nhịn được cười. Sau đó Thẩm Hạ Lan mới nhận ra rằng mình đã bị anh lừa. “Thật vui phải không? Hả?” Thẩm Hạ Lan tức đến trực tiếp giơ hai tay đặt dưới nách Diệp Ân Tuấn gãi gãi. “Ai bảo anh gạt em, ai bảo anh ức hiếp em!” “Đừng làm loạn! Ha ha ha!” Diệp Ân Tuấn là một người sợ nhột, bị Thẩm Hạ Lan tra hình như vậy, không khỏi cười lên, tiếng cười sảng khoái đó tràn ngập cả căn nhà, thậm chí còn lan ra bên ngoài nữa. Lam Thần có chuyện muốn báo cáo, nghe thấy bên trong có tiếng cười nói liền dừng lại, sau đó xoay người rời đi. Anh ta vẫn nên tự giải quyết vậy. Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ, không khỏi ra tay mạnh hơn. “Còn dám nói là em làm loạn sao? Hả? Xem em xử lý anh. Bà đây không phát uy, anh liền coi em là con mèo bệnh dúng không?” Thẩm Hạ Lan chuyển chiến trường khác, trực tiếp đến vùng bụng của Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé như không xương yếu ớt của cô giống như tia lửa, lập tức đốt cháy tất cả dây thần kinh cảm giác của anh, lan tràn như ngọn lửa thảo nguyên. Nếu cô cứ tiếp tục dày vò như thế này, mình thật sự sẽ chết mất. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, trở người đè cô xuống thân dưới. Thẩm Hạ Lan đỏ mặt, hệt như quả đào chín mọng, khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng. Đôi mắt cô lấp lánh, mang theo ánh sáng rỡ sau cuộc vui, chói mắt mà mê người. Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng cúi đầu xuống. Hơi thở ấm áp khiến nhịp tim của Thẩm Hạ Lan không tự chủ được tăng nhanh. Rõ ràng là vợ chồng già rồi, nhưng giờ phút này, cô vẫn cảm thấy tim mình đập như sấm, như có thể nhảy ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào, trái tim mong đợi đó đang háo hức muốn thử. Thẩm Hạ Lan không khỏi nhắm mắt lại. Khoảnh khắc đôi môi mỏng hơi mát lạnh đặt lên đôi môi anh đào của cô, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy tế bào khắp người đều nở rộ như pháo hoa. Nụ hôn triền miên dường như lấy đi lý trí của cô, nó hòa nhập sâu vào cơ thể của Diệp Ân Tuấn, trong máu chảy, trong hơi thở của anh. Sau nụ hôn kết thúc, ý muốn của Diệp Ân Tuấn vẫn chưa hết. Anh chạm vào khuôn mặt vừa e thẹn vừa rụt rè của Thẩm Hạ Lan, giọng nói có chút khàn khàn. “Thẩm Hạ Lan.” “Hửm?” “Anh yêu em.” Diệp Ân Tuấn nói ba từ này với chất giọng giống như đàn Cello, giống như một chai rượu vang đỏ đã mở, êm dịu và quyến rũ. Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng mình đã say. Một chút ánh sao lóe lên trong mắt cô, hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Ân Tuấn, mím môi nói: “Còn thiếu đồ nữ nữa, lần tỏ tình này không tính.” Khóe môi Diệp Ân Tuấn lập tức giật giật..