Đáy mắt Thẩm Hạ Lan loé qua một tia cảm xúc. Cô búng tay một cái. Lam Thần lập tức đưa người xuất hiện ở trước mặt Thẩm Hạ Lan. “Trương Linh đâu?” “Cô vừa vào thì bà ta đã rời đi rồi, nhưng rõ ràng, bà ta quá quen thuộc với chỗ này, người của chúng tôi mất dấu rồi.” Lam Thần cau mày. Anh ta cũng là tạm thời nhận được lệnh của Thẩm Hạ Lan, bảo anh ta đưa người âm thầm theo qua đây, mới bắt đầu Lam Thần vẫn chưa biết phải làm gì, bây giờ thì cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã có kế hoạch từ trước. “Bà chủ, sự phân bố quyền lực ở đây lộn xộn, chúng ta về đi, ở đây lâu, sợ sẽ xảy ra chuyện.” “Tôi phải đi mua một chiếc đồng hồ.” Nếu đã đến rồi, Thẩm Hạ Lan không muốn uổng chuyến này. Hơn nữa, ngày mai sinh nhật của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không thể hai tay không không được. Lam Thần nghe cô nói như vậy, tuy không tán đồng lắm, nhưng vẫn theo sau Thẩm Hạ Lan đi dạo chợ đen. Chợ đen rất sôi động, hơi giống chợ ma, người ở đây nhìn chung đều có tiền án, thậm chí có kẻ trộm, Trương Linh nói đúng, chỉ cần bạn ra được giá, thì mạng người cũng có thể mua được ở đây. Thẩm Hạ Lan đi dạo cả nửa cái chợ đen mới tìm thấy cái loại đồng hồ đeo tay kim cương mà Trương Linh nói. Không thể không nói, tay nghề của chiếc đồng hồ này thực sự tốt, những viên kim cương bên trong vô cùng tinh khiết. Thẩm Hạ Lan nhìn một cái là thích rồi. “Đồng hồ này giá bao nhiêu?” “Một tỷ năm mười triệu, bớt một xu cũng không bán.” Người bán đồng hồ là một người đàn ông trung niên, để râu. Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta một cái, trực tiếp nói với Lam Thần: “Mua, cho ông ta một tỷ rưỡi.” Người đàn ông để râu sửng sốt. “Cô đây, cô có ý gì?” Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói: “450 triệu còn lại, tôi mua sự bình an cho tôi và bạn đi cùng của tôi rời khỏi đây. Nếu như chê ít thì ông nói giá đi, chúng tôi cho được.” Lam Thần khẽ sững sờ. Tên để râu cũng khẽ sững sờ, nhưng trực tiếp lắc đầu nói: “Tôi chỉ là người bán đồng hồ, cô muốn giữ mạng, tôi chỉ một chỗ cho cô, cô có thể đi thử.” Theo con đường mà người đàn ông để râu đã chỉ, Thẩm Hạ Lan và Lam Thần đến một căn nhà ở phía cực nam của chợ đen. Ngôi nhà mang cảm giác niên đại, tạo cho người ta cảm giác bí ẩn, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhìn thấy họa tiết của hoa bỉ ngạn trên ngôi nhà. Mi tâm cô khẽ nhíu lại. Lam Thần hiển nhiên cũng nhìn thấy. Anh ta thấp giọng nói: “Còn vào không? Nói không chừng đây là cứ điểm của HQ. Trương Linh dụ cô đến đây không biết là có mục đích gì, bây giờ nếu như cô vào có nguy hiểm gì, tôi không thể kịp thời cứu viện.” “Không vào thì làm sao biết Trương Linh rốt cuộc có tính toán gì chứ?” Ánh mắt Thẩm Hạ Lan loé qua một tia sắc bén. “Anh đợi tôi ở bên ngoài, không ai được phép vào nếu không có lệnh của tôi.” Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần lập tức phản bác. “Không được, tôi nhất định phải đi theo cô.” Thẩm Hạ Lan nhìn sự kiên trì trong mắt Lam Thần, biết anh ta là kẻ cố chấp, thở dài nói: “Anh theo tôi đi vào, những người khác đợi lệnh tại chỗ.” “Vâng.”.