Cô cũng đoán tình hình ở bên này sẽ rất kinh khủng, nhưng không ngờ lại kinh khủng đến như vậy. Lam Thần nhún vai, không nói gì nữa, nhưng lại nhanh chóng kéo tay Thẩm Hạ Lan đi vào trấn D. Thẩm Hạ Lan thử gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn hết lần này đến lần khác, nhưng tín hiệu đều phát ra. Hai người vẫn chưa đến khách sạn ở gần đó, phía trước đã vang lên tiếng súng. Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ. “Chết tiệt, chúng ta cũng quá may mắn đi? Vừa đến đây đã gặp được khủng bố tập kích?” “Cầm lấy.” Lam Thần lấy ra một khẩu súng từ trong túi đưa cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày. “Anh lấy đâu ra súng?” “Khương Hiểu đưa cho, nói là ông cụ Tiêu kêu chuẩn bị để phòng thân.” Lời nói của Lam Thần khiến Thẩm Hạ Lan có chút ghen tỵ. “Đúng là người yêu mà, không thấy Khương Hiểu đưa súng cho tôi.” Khóe miệng Lam Thần giật giật. Đưa cho anh ta với đưa cho cô có khác biệt gì sao? Dù sao cũng là hai người mỗi người một khẩu súng. Nhưng anh ta không quen nói những lời này, chỉ nói với Thẩm Hạ Lan: “Đừng tách tôi ra. Chúng ta cần phải tìm một nơi để trốn trước.” “Phía trước có một nhà thờ.” Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hạ Lan nhìn nhà thờ ở phía trước. Bình thường dưới tình huống này, đám người nổi loạn sẽ không vào nhà thờ để giết người. Lam Thần kéo Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phía nhà thờ. Tiếng súng ở phía trước ngày càng dày đặc. Thẩm Hạ Lan cảm thấy lỗ tai ù ù. Bạo động như thế này cũng không biết lúc nào có thể tìm thấy được đám người Diệp Ân Tuấn, bây giờ cô chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Sau khi hai người chạy vào nhà thờ, nhìn thấy một số người dân bị thương trốn ở bên trong, nữ tu sĩ đang băng bó cho bọn họ. Nhưng người bị thương quá nhiều, hai nữ tu sĩ không thể làm hết được. Sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy, lập tức nói với Lam Thần: “Đưa hộp thuốc cho tôi.” “Mợ chủ, chúng ta đến đây là để tìm Diệp tổng, cô đừng quan tâm đến bọn họ.” Lam Thần không phải là một người máu lạnh, nhưng hoàn cảnh bây giờ, dưới tình thế như thế này, anh ta nhất định phải bảo vệ an toàn cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan lại kiên quyết nói: “Muốn tìm được Ân Tuấn thì cần phải có thời gian, bây giờ nếu như bọn họ không được băng bó sẽ mất máu mà chết. Tôi không nhìn thấy thì thôi đi, đã gặp được, thì nên giúp một chút, dù sao cũng là một sinh mệnh đang sống.” Nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức lấy hộp thuốc từ trong tay của Lam Thần, đi về phía những người bị thương kia. “Mợ chủ!” Lam Thần vẫn muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Hạ Lan quyết tâm như vậy, sớm đã ngồi xổm xuống bắt đầu chữa trị cho những người bị thương. “Tôi đã từng học qua hộ lý về băng bó, vết thương của bạn cần phải được cầm máu, tôi giúp bạn.” Thẩm Hạ Lan dùng tiếng anh lưu loát để nói chuyện. Nữ tu sĩ nhìn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan, vội vàng nói cảm ơn. “Cảm ơn, nhưng vẫn mong hai người nhanh chóng rời khỏi đây, những người kia lát nữa sẽ quay lại.” Lời nói của nữ tu sĩ khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ. “Quay lại là ý gì? Ở đây lẽ nào là căn cứ của những phần tử bạo động kia?” “Không đến mức là căn cứ, chỉ là những người ở đây là bọn họ bắt lại, bảo chúng ta ở đây chữa trị.”.