Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan như thể đây là chuyện đương nhiên. Tống Dật Hiên hứ một tiếng rồi nói: “Buồn thì em đi tìm Diệp Ân Tuấn đi.” “Chị dâu, chị nhìn xem, anh họ của em bây giờ có chị rồi nên không còn thương em nữa đây này. Trước đây anh ấy không phải như vậy đâu.” Thẩm Hạ Lan vội vàng mách tội với Hồ Ngọc Duyên. Tự nhiên Hồ Ngọc Duyên đẩy Tống Dật Hiên một cái. “Anh ăn nói kiểu gì vậy hả? Muốn sống nữa không?” Tống Dật Hiên tự dưng bị vợ mình đẩy một cái, chau mày nói: “Rốt cuộc là em giúp anh hay là giúp cô ấy?” “Đương nhiên là giúp em họ rồi, cô ấy là người mai mối của em.” Thẩm Hạ Lan rất thích câu nói này của Hồ Ngọc Duyên. “Đúng là chị dâu vẫn là người tốt. Chị dâu, tặng chị này.” Thẩm Hạ Lan đưa món đồ trong tay sang. Hồ Ngọc Duyên hơi bất ngờ, cô cầm lấy nhìn qua rồi tự nhiên ngẩn người. “Cái này chị không dám nhận đâu.” Nói xong, Hồ Ngọc Duyên đưa sang cho Tống Dật Hiên. . truyện ngôn tình Tống Dật Hiên vừa nhìn đã biết là một quyển sổ đỏ, nhưng nhìn qua không ngờ đó lại là sổ đỏ của một ngôi nhà ở khu phố tấp nập nhất trong trung tâm thành phố. Tống Dật Hiên mỉm cười rồi nói: “Sao vậy? Định chia một nửa tài sản của nhà họ Diệp cho anh sao?” “Anh coi thường nhà họ Diệp quá, một chút này không đáng bao nhiêu, hơn nữa em cũng không cho anh, là em tặng cho chị dâu.” Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Tống Dật Hiên. “Đúng rồi, ông ngoại trả một căn nhà lại cho hai người, bảo em đưa cho hai người nhưng em chưa đưa, hôm khác ông ấy sẽ tự đến đây. Ông ngoại còn nói chuyện kết hôn của hai người ông sẽ lo hết.” Thẩm Hạ Lan nói vậy làm Tống Dật Hiên hơi bất ngờ, không thể tin được nên hỏi lại: “Ông ngoại? Ông Tiêu sao?” “Nếu không thì sao? Anh còn người ông ngoại nào khác sao?” Thẩm Hạ Lan lườm anh ta một cái, cảm thấy vụ tai nạn này làm IQ của Tống Dật Hiên giảm sút. Hồ Ngọc Duyên không nhẫn tâm, nói: “Hạ Lan, đừng cãi nhau với anh ấy như vậy, anh ấy vẫn chưa quen và cũng không dám nghĩ tới chuyện này.” Tự nhiên Tống Dật Hiên cười khổ một tiếng. “Mẹ anh và ông Tiêu vốn dĩ cũng không có quan hệ gì, anh cũng không tính là cháu ngoại của ông ấy!” “Tống Dật Hiên, anh có tiền đồ chút được không? Ông ngoại bảo anh là cháu ngoại của ông thì đúng là như vậy, có phải chúng ta có cùng bà ngoại không? Có phải ông ngoại chỉ có một người vợ là bà ngoại không? Anh nghĩ gì vậy? Ông ngoại còn nói, ba anh không đáng tin lắm nên chuyện đám cưới lần anh, ông sẽ lo hết cho anh. Sao vậy? Anh vẫn không vui sao?” Đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết trong lòng Tống Dật Hiên rất vui và cảm kích nhưng lại cảm thấy xấu hổ nên cô đành phải cố kích anh ta như vậy. Ánh mắt Tống Dật Hiên ánh lên một chút ấm áp. “Làm sao anh có thể không vui được? Anh vui còn không kịp đây này.” “Vậy thì anh dưỡng bệnh cho thật tốt, ra viện nhanh để chuẩn bị cho đám cưới. Anh đừng làm biếng đổ cho em làm hết. Em nói cho anh biết, em và Diệp Ân Tuấn sẽ đi du lịch, anh đừng làm lỡ chuyện của bọn em anh biết không?” Thẩm Hạ Lan nói xong, Tống Dật Hiên không khỏi bật cười. Hồ Ngọc Duyên nhìn Thẩm Hạ Lan, cảm động: “Cảm ơn em, Hạ Lan. Nếu không có em chắc chị cũng không hoàn thành được ý nguyện của mình.” “Thì cũng là vì chị thích anh ấy, nhất quyết phải gả cho anh ấy. Về sau nếu như anh ấy có làm gì không tốt với chị thì chị cứ nói cho em biết, để xem em xử lý anh ấy thế nào.” Thẩm Hạ Lan kéo tay Hồ Ngọc Duyên. Mặc dù cô gái này mạnh mẽ nhưng cô có thể nhìn ra được cô ấy đối xử thật lòng với Tống Dật Hiên, có lẽ đây chính là phúc phần kiếp này của anh ta. “Được rồi, em còn có việc, em đi trước đây.” “Để chị tiễn em.”.