“Hai đứa làm gì vậy? Buông con trai tôi ra! Đứa hoang dã này từ đâu đến, cưỡi trên người con trai không biết xấu hổ, còn ra thể thống gì?” Mẹ đứa bé kia đẩy Diệp Nghê Nghê xuống, mạnh đến mức khiến Diệp Nghê Nghê suýt nữa ngã xuống đất. Thẩm Hạ Lan vội vàng bước tới, tóm lấy Diệp Nghê Nghê, sắc mặt có chút khó coi. “Cô này, trẻ con đánh nhau, người lớn can thiệp cũng không tốt, đúng không?” “Đây là con gái của cô sao?” Mẹ đứa bé kia nhìn Thẩm Hạ Lan vẻ mặt tức giận. “Phải.” Thẩm Hạ Lan bảo vệ Diệp Nghê Nghê phía sau, sắc mặt có chút khó nhìn. “Thật đúng là mẹ thế nào dạy con gái thế đấy. Nhìn như con như hồ ly, thảo nào con gái tuổi còn nhỏ mà cưỡi lên người con trai, sau này lớn lên, nói không chừng đi làm gái làng chơi.” Lời nói của mẹ đứa nhóc kia khiến sắc mặt Thẩm Hạ Lan trầm xuống. “Cô nói chuyện sạch sẽ chút cho tôi.” Cô cứ tưởng đây là một khu đại viện, thế nào thì cũng là người có tố chất cao, nhưng không ngờ đâu đâu cũng có loại phân chuột này. Bởi vì Thẩm Hạ Lan không lớn lên ở đây, vốn chỉ đến đây ngồi chơi ở nhà ông cụ Tiêu, không hề đi lại, cho nên trong đại viện quân khu coi như là một gương mặt xa lạ. Đối phương cũng dựa vào Thẩm Hạ Lan lạ mặt mới dám tự phụ như vậy. Diệp Ân Tuấn hai mắt chợt híp lại. “Nhà tham mưu trưởng Từ thật có giáo dưỡng. Tùy ý mở miệng là gái này gái nọ, chẳng lẽ cô vốn dĩ cũng là gái làng chơi sao? Bằng không thì sao có thể biết được rõ ràng như vậy.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn đột nhiên khiến cho sắc mặt của một người phụ nữ trở nên khó coi hẳn. “Anh nói bậy bạ gì thế. Anh là ai? Dám lên tiếng ở đây? Nếu đã biết tôi là nhà tham mưu trưởng Từ, thức thời chút, nhanh chóng xin lỗi con trai tôi đi.” “Xin lỗi? Tôi không đánh con cô đoạn tuyệt tôn tử là tốt lắm rồi. Hôm nay, may mà con gái tôi ra tay, nếu tôi ra tay, tôi có thể khiến con trai cô tàn phế luôn, cô có tin không?” Diệp Ân Tuấn lười nói những phí lời loại phụ nữ này, vì vậy anh nhấc điện thoại gọi cho tham mưu trưởng Từ. “Tôi là Diệp Ân Tuấn, đang ở cổng nhà thủ trưởng Trạm. Tôi cảm thấy vợ con anh nên dạy dỗ lại đi.” Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy. Đây là đại viện quân khu, đương nhiên là mấy cán bộ của quân khu sinh sống. Tham mưu trưởng Từ đương nhiên biết tên tuổi của Diệp Ân Tuấn. Tên tuổi của anh trong quân khu như sét đánh ngang tai, nhưng bây giờ bị gõ cho anh ta toát mồ hôi lạnh. Vợ con đi gây rắc rối rồi? Tham mưu Từ lái xe nhanh chóng trở lại đại viện. Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn ra mặt, không còn dây dưa với người phụ nữ nữa, mà bế Diệp Nghê Nghê lên, đau lòng hỏi: “Có đau không?” “Đau là con tôi không phải sao? Mấy người chờ đó, chờ lão Từ của chúng tôi về đi.” Người phụ nữ hung dữ nói. Thằng bé trốn trong vòng tay của người phụ nữ khóc lớn. “Mẹ ơi, mẹ ơi, con đau quá.” “Con trai đừng sợ, chờ ba trở về xem xử lý bọn họ thế nào.” Lời người phụ nữ nói làm cho Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười. Tham mưu Từ rất nhanh quay lại. Bà Từ nhìn thấy chồng chợt rống họng hét lớn. “Lão Từ, bọn họ bắt nạt con trai anh! Nhìn con anh bị đánh đi!” Từ Huy trực tiếp đẩy vợ ra, đi đến chỗ Diệp Ân Tuấn, có chút dỗ ngọt nói: “Diệp thiếu tá, xin lỗi, vợ tôi ở quê lên, không biết lễ nghĩa, xin anh đừng quở trách.” Bà Từ lập tức choáng váng..