Chương 1265 “Đây là cách tốt nhất, em không muốn tự mình trả thù Thẩm Niệm Niệm, nhưng chúng ta còn có con trai con gái, còn có gia nghiệp lớn như vậy. vì một kẻ cặn bã như Thẩm Niệm Niệm, thật sự không đảng. Đôi khi em cũng nghĩ, có phải lấy bạo lực trị bạo lực là có thể dứt khoát nhanh gọn hay không, làm vậy quả thật nhanh hơn, nhưng con chúng ta thì sao? Có những kẻ là chuột gián trong góc tối, suốt ngày sống trong bóng tối. luôn nhằm vào lúc chúng ta không đề phòng giáng một đòn chí mạng. Mặc kệ là đứa nào hay anh xảy ra chuyện, em đều không thể chịu đựng được. Diệp Ân Tuấn, yêu anh, có con, gan em cũng nhỏ đi rồi. Anh có thể hiểu không?” “Anh hiểu. Anh hiểu hết. Đừng lo lắng, sau này không để em lo lắng nữa.” Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan. Trái tim của Thẩm Hạ Lan thả lỏng đi phần nào. “Nhanh lên, hôm nay em làm món phối phụ thể yêu thích của anh này” “Ừm? Em vậy mà lại học món này?” Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc. Thật ra anh không có thật sự thích ăn, nhưng năm năm trước sau khi Thẩm Hạ Lan bị chôn vùi trong biển lửa, anh đối với món ăn này đặc biệt yêu thích, cũng là lần đầu tiên anh thông qua món này để nhớ đến Thẩm Hạ Lan. Năm năm rồi cũng đã hình thành thói quen, không ngờ lại được Thẩm Hạ Lan nhớ tới. Một tia ấm áp xẹt qua mắt Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan đắc ý nói: “Còn phải nói, em là thiên tài. Học một món ăn không phải chuyện trong tầm tay sao?” “Đúng, đúng, bà xã anh thông minh nhất, nếu không làm sao có thể sinh ra những đứa con thông minh như vậy?” Tài nịnh bợ của Diệp Ân Tuấn càng ngày càng mượt mà rồi. Khóe môi Thẩm Hạ Lan khẽ nhếch lên. “Ăn đi, ăn cũng không chặn được miệng anh”. Tuy nói như vậy, nhưng khóe môi Thẩm Hạ Lan bất giác nhếch lên, quả thực rất đẹp mắt. Diệp Ân Tuấn nghĩ nếu thời gian có thể ngừng lại vào lúc này thì tốt rồi. Sau khi hai người ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan muốn đi nghỉ trưa, Diệp Ân Tuấn liền tranh thủ cơ hội đến biệt thự cạnh biển. Đám người của Hạ Tử Thu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới, đều đứng nghiêm. “Diệp đại ca” “Tử Thu đi ra ngoài làm chút chuyện, việc ở đây giao cho ai thế?” Diệp Ân Tuấn trầm giọng hỏi, khí thế bất phàm, uy nghiêm khiến mọi người có chút kiêng dè. “Được giao cho nhị đường chủ Tiết Chí Thanh” “Gọi anh ta đến gặp tôi.” Diệp Ân Tuấn trực tiếp đến phòng làm việc của Hạ Tử Thu. Phòng làm việc của Hạ Tử Thu cũng giống như Hạ Tử Thu, tràn đầy sát khí, mang đến cho người ta cảm giác áp bức, nhưng trên bàn làm việc của anh ta lại có một bức ảnh nhóm, cô gái bên trong đang cười rạng rỡ động lòng người, lại mãi mãi chỉ có thể dừng lại trong bức ảnh đó. Diệp Ân Tuấn cầm lên bức ảnh, trong lòng có chút nặng nề. Cung Tuyết Dương đâu phải là chiến hữu duy nhất mất đi trong nhiệm vụ gián điệp? Nhưng có thể đối cô thâm tình như vậy chỉ có Hạ Tử Thu. Nghe nói ba mẹ của Cung Tuyết Dương đã buông xuống sự hy sinh của cô rồi, thậm chí bây giờ còn vì danh tiếng của Hạ Tử Thu mà giữ khoảng cách với Hạ Tử Thu, không cho phép cúng tế Cung Tuyết Dương. Từng là phi công kiêu hãnh nhất của quân khu, giờ đây lại không thể vào nghĩa trang liệt sĩ hay tỏ lòng kính trọng với người con gái mình yêu, loại đau khổ này trước kia Diệp Ân Tuấn không hiểu, bây giờ sau khi trải qua cái chết của Thẩm Hạ Lan trong biển lửa, anh mới thấu hiểu nỗi đau thấu tận tâm can này. Bản thân năm năm trước không dám nhớ lại nữa. Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. “Diệp đại ca” Tiết Chí Thanh gõ cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang cầm trong tay bức ảnh của Cung Tuyết Dương và Hạ Tử Thu, liền nói nhỏ: “Diệp đại ca, đại ca chúng tôi không thích người khác đụng vào bức ảnh này. Có một anh em từng động vào bị đại ca chặt mất hai tay.” “Vậy thì nói cho Hạ Tử Thu biết, tôi sờ rồi, thử xem anh ta có chặt tay tôi không? Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, Tiết Chí Thanh đột nhiên rùng mình một cái. “Xin lỗi, Diệp đại ca, chính tôi vượt giới hạn” “Không sao, anh là người của Hạ Tử Thu, canh giữ đồ vật cho anh ta không có gì sai? Diệp Ân Tuấn để bức ảnh xuống, quay đầu nhìn Tiết Chí Thanh, Anh không biết đánh giá người này như thế nào, nhưng là người mà Hạ Tử Thu có thể tin tưởng nên chắc không sao.