Chương 1216 Biểu cảm trên mặt của Trương Nhu lập tức trở nên phức tạp. Diệp Nghê Nghê cầm lấy đồ uống trước mặt uống một ngụm, lúc này mới thấp giọng nói: “Không phải là người nào làm sai thì cũng sẽ được tha thứ, cô Trương, mỗi tối em đều không thể ngủ yên ổn, cô có biết không, vết thương mà cô tạo thành cho em làm sao là chuyện chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp được?” “Vậy em muốn như thế nào?” Lông mày của Trương Nhu không tự chủ nhíu lại một cái, trong đôi mắt xét qua một tia không kiên nhẫn. Diệp Nghê Nghê lấy điện thoại từ trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Em đã ghi âm những lời mà cô nói với em, em sẽ để cho cảnh sát đến nói chuyện với cô.” “Không, không được.” Trương Nhu vô thức muốn giật cái điện thoại ở trong tay của Diệp Nghê Nghê, nhưng mà động tác của Lưu Nghệ nhanh hơn, cô ta trực tiếp đá vào xương bánh chè của cô ta một cái. Cô ta mất thăng bằng quỳ xuống một lần nữa, lần này đập đến nỗi xương đau như muốn nứt ra, đau đến nỗi cô ta không khỏi kêu lên một tiếng. Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại không thèm quan tâm chút nào. Cô bé cất điện thoại vào, hai tay ôm lấy đồ ăn, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, chúng ta có thể đi được chưa, con muốn về nhà.” “À, được rồi.” Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng. Vốn dĩ cô muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, nhưng mà không ngờ tới mình còn chưa làm cái gì thì con gái mình đã ra tay rồi. Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự là con gái của cô hả? Thẩm Hạ Lan có chút hoài nghi. Lúc này, Diệp Nghê Nghê đã ôm đồ ăn nhảy xuống cái ghế, đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan rồi làm nũng: “Mẹ ơi, con không có tay nắm tay của mẹ, mẹ ôm con lên xe đi có được không ạ?” “Được rồi.” Đúng rồi đó. Diệp Nghê Nghê ngốc nghếch đáng yêu như thế này, thích ăn hàng như vậy mới chính là con gái của cô. Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm Diệp Nghê Nghê, nói với Lưu Nghệ: “Chuyện còn lại giao cho cô?” “Được mợ chủ, tôi lập tức đến ngay.” Lưu Nghệ nhìn Trương Nhu. Trương Nhu thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê muốn đi, nhất thời gấp gáp. “Mợ chủ Diệp, cô đã nói chỉ cần tôi nói xin lỗi thì cô sẽ không truy cứu trách nhiệm mà.” “Đúng vậy đó, tôi không truy cứu, nhưng mà cảnh sát có truy cứu hay không thì tôi không biết, dựa vào những chuyện cô đã làm, có thể cấu thành tội hành hạ xâm hại trẻ em?” Thẩm Hạ Lan nói xong liền nhấc chân đi khỏi. Cô không thể để con gái của mình bị ô nhiễm. Diệp Nghê Nghê lúc nãy thật sự đáng sợ. Cô tuyệt đối không muốn thừa nhận cô bé tỉnh táo xấu bụng lúc nãy là Nghê Nghê của cô. “Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn một miếng gà không?” Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu lên hỏi cô, nhưng mà lại nắm miếng thịt gà ở trong tay, một bộ dạng không muốn cho. Đúng vậy. Diệp Nghê Nghê như thế này mới là bình thường. Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không ăn đâu, con ăn đi.” “Con cảm ơn mẹ.” Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười. Thẩm Hạ Lan ôm cô bé lên trên xe, nhìn Diệp Nghê Nghê ăn vui vẻ, trong lòng cũng tương đối thỏa mãn, nhưng mà dáng vẻ thong dong bình tĩnh lúc nãy của Diệp Nghê Nghê vẫn còn lưu lại một ấn tượng khá sâu ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan. Lúc Lưu Nghệ quay lại, Diệp Nghê Nghê đã ăn xong hết cả combo, thậm chí còn ợ một cái. “Dì Lưu, dì chậm quá.” Lời xem thường của Diệp Nghê Nghê làm Lưu Nghệ có chút phiền não. “Khụ khụ, lần sau dì nhất định sẽ sửa lại.” “Được rồi, chúng ta về nhà thôi, con nhớ ba rồi.”