Chương 1200 “Đồ ngốc này, cái gì mà chết hay không chứ, chúng ta đều phải sống cho thật tốt. Được rồi, anh đi nấu cơm đây, em muốn ăn cái gì?” “Em muốn ăn người, có được không?” Thẩm Hạ Lan chớp mắt. Bụng của Diệp Ân Tuấn liền nóng lên, nhưng mà nhớ đến cuộc tiểu phẫu hồi sáng, anh ho khan một tiếng rồi nói: “Người có độc, ăn không được đâu, đổi thứ khác đi.” Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười. “Nghĩ cái gì đó, cứ tùy tiện nấu gì đi, xem xem con gái của anh muốn ăn cái gì thì cứ nấu cái đó. À đúng rồi, Nghê Nghê đâu?” Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến Diệp Nghê Nghê đi rửa hoa quả, mà sao không thấy hình bóng đâu? Cô đứng bật dậy rồi đi vào trong phòng bếp. Diệp Ân Tuấn đi theo ở đằng sau. Lúc hai người đi đến phòng bếp thì mới phát hiện Diệp Nghê Nghê ôm theo một túi trái cây ngồi trong phòng bếp yên lặng ăn, làm như là cô bé đã đói bụng mấy ngày rồi chưa được ăn cơm. Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút lại. “Diệp Nghê Nghê, con có thể nói cho mẹ biết con đang làm gì không hả?” “Con ăn trái cây ạ.” Khóe miệng của Diệp Nghê Nghê dính đầy nước thanh long đỏ, trông có vẻ hơi dọa người. “Ba của con mua mấy quả, con ăn một đống như thế, con không sợ nửa đêm bị tiêu chảy hả?” “Nhưng mà ăn ngon ạ.” Diệp Nghê Nghê phồng má, vừa nói chuyện vừa nhét vào trong miệng, sợ là Thẩm Hạ Lan đoạt đi. Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn cười mà nhìn hai mẹ con này, sau đó lấy quả thanh long đỏ từ trong tay của Diệp Nghê Nghê. “Cái này ăn nhiều không tốt cho dạ dày đâu, ngoan, đi rửa tay rửa mặt đi, một lát nữa ba cho con ăn gà rán.” “Dạ, con yêu ba nhất, mua.” Diệp Nghê Nghê nghe thấy có đồ ăn ngon, lập tức đứng dậy hôn lên mặt của Diệp Ân Tuấn, đúng lúc hôn thành một dấu môi đỏ chóe, sau đó cười ha hả chạy ra ngoài. Thẩm Hạ Lan bất lực nói: “Anh nhìn con đi, một đứa con gái ngày nào cũng chỉ biết có ăn, mai mốt lại còn không gả được thì phải làm sao bây giờ?” “Không gả thì anh nuôi, con gái của anh mà anh còn có thể không nuôi nổi nữa à?” Diệp Ân Tuấn nói như lẽ đương nhiên, đột nhiên lại cảm nhận được ánh mắt lạnh như dao của Thẩm Hạ Lan đang phóng về phía mình. Anh vờ vô tội hỏi: “Sao vậy, anh nói sai cái gì hả?” “Hừ! Quả nhiên là cái gì anh cũng có thể làm cho người tình nhỏ của anh mà, Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, tiền của anh đều là của em, của em hết! Thế mà anh lại lấy tiền của em nuôi người tình nhỏ của anh, anh đứng núi này trông núi nọ, anh vong ân phụ nghĩa, anh… hừ!” Thẩm Hạ Lan thở phì phò xoay người rời đi. Diệp Ân Tuấn ngơ ngác. Có ý gì vậy? Người tình nhỏ của anh không phải là Diệp Nghê Nghê hả? Diệp Nghê Nghê không phải là con gái của Thẩm Hạ Lan hả? Tại sao lại đứng núi này trông núi nọ, tại sao lại vong ân phụ nghĩa? Diệp Ân Tuấn suy nghĩ khoảng năm giây rồi mới ý thức được một vấn đề. Vợ của anh ghen rồi. Lại ghen với con gái của mình. Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười. Đây là đang muốn để anh dỗ dành hả? Sao mà mấy ngày không gặp nhau, vợ của anh càng ngày càng như một đứa nhỏ vậy? Diệp Ân Tuấn cười một tiếng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.