Chương 1188 Ấm áp. Cô lại chạm vào cổ Diệp Ân Tuấn. Nóng hổi. Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Hạ Lan trực tiếp hôn lên miệng Diệp Ân Tuấn. Ngọt ngào. Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười phá lên như một kẻ ngốc. “Anh quay về rồi?” Chân mày của cô vì Diệp Ân Tuấn hoàn toàn thả lỏng, giống như pháo hoa nở rộ, chói mắt sáng ngời. Diệp Ân Tuấn bất mãn với nụ hôn nhẹ của cô, trực tiếp bắt lấy gáy cô, độc đoán hôn lại. Thẩm Hạ Lan bị hôn đến thở dốc mới buông ra. “Lần này xác định anh còn sống rồi à?” “Không có, thử một lần nữa cho chắc?” Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên những giọt nước mắt. Anh ấy về rồi! Thật tốt! Thẩm Hạ Lan hai tay ôm cổ Diệp Ân Tuấn, kéo về phía mình. Nụ hôn say đắm lại kéo dài khiến máu trong lòng Diệp Ân Tuấn chạy tán loạn. “Anh vẫn đang họp.” Anh nhìn Thẩm Hạ Lan có chút bất lực, cưng chiều. “Nhưng em muốn anh, bây giờ, tức khắc, lập tức.” Thẩm Hạ Lan cong cong khóe miệng, thanh âm không lớn, thậm chí còn mang chút âm cuối, mê người, mê hoặc. Diệp Ân Tuấn làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của vợ mình chứ? Anh đóng sầm cửa phòng làm việc, ôm Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng ngủ. Phi ở bên kia video ho khan nói với các giám đốc cấp cao: “Thôi, chúng ta giải tán. Sếp Diệp ước chừng tối nay không có thời gian họp video với chúng ta đâu.” Anh bây giờ đảm nhiệm công việc của Tống Đình, cho nên nói chuyện có sức mạnh hơn, hơn nữa đám giám đốc cấp cao tuy không nhìn thấy, nhưng vừa rồi cũng có nghe vợ tổng giám đốc bá đạo cầu hoan ái. Bọn họ sao có thể không cần chén cơm này đến thế chứ, lại nhằm ngay lúc này đi họp video với Diệp Ân Tuấn? Mọi người âm thầm tự phát thoát video. Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan xuống giường chưa kịp đứng dậy đã bị Thẩm Hạ Lan xoay người đè xuống dưới. Thẩm Hạ Lan từ trên cao nhìn xuống Diệp Ân Tuấn, giống như nữ vương, hỏi: “Nói đi, bệnh đau thần kinh có đỡ chưa?” “Đỡ rồi.” Hai tay Diệp Ân Tuấn vòng qua eo Thẩm Hạ Lan một cách tự nhiên, ngay sau đó lại bị Thẩm Hạ Lan vỗ văng ra. “Nằm yên.” “Em không muốn à?” Diệp Ân Tuấn thích thú nhìn cô vợ nhỏ, khát vọng vô cùng. Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo nói: “Em nói em muốn, nhưng là không cho anh động.” “Anh không động, em động?” Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô vợ nhỏ này càng ngày càng thú vị. Thẩm Hạ Lan cố ý kéo nhẹ một chút, sắc mặt Diệp Ân Tuấn đột nhiên thay đổi. “Đừng đùa với lửa!” “Anh không được?” Diệp Ân Tuấn không nhịn nổi ánh mắt khiêu khích của Thẩm Hạ Lan nữa, trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan, hành quyết tại chỗ. Một màn lăn giường đầm đìa say sưa qua đi, Thẩm Hạ Lan dựa vào cánh tay anh thở hổn hển. “Diệp Ân Tuấn.” Giọng cô lười biếng như mèo, nghe vào lại khiến người ta rất thoải mái.