Chương 1185 Cô ấy là vợ của Trạm Dực, theo lý mà nói Diệp Ân Tuấn thì cũng nên gọi là chị dâu, nhưng bây giờ lại gọi mình là chị Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan băn khoăn không biết có nên đồng ý không. Thẩm Hạ Lan mơ màng mà trở về nhà cũ của họ. Tiêu Niệm Vi đã đi ra, cũng thu dọn đồ đạc của bản thân. “Ra ngoài làm gì thế?” “Làm chút chuyện, Nghê Nghê sao rồi?” “Không sao đâu. Tôi ra tay thì cô đừng lo, ngủ rồi, gần đây chắc là hơi mệt, tôi nghĩ con bé thiếu ngủ trầm trọng, đây là đi huấn luyện quân sự sao? Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến trong mắt Thẩm Hạ Lan lóe lên tia tức giận. “Đi vẽ phác họa.” “Phác họa? Vẽ phác họa mà vẽ thành thế này? Tôi thấy con bé không nghỉ ngơi ít nhất mười tiếng rồi.” Trái tim Thẩm Hạ Lan lần nữa thắt lại đau đớn. Cũng là nói đứa nhỏ này khoảng thời gian này bên ngoài đã phải chịu đựng những gì, cô là cha mẹ thậm chí còn không biết! “Tôi có thể vào nhìn con bé không?” “Nhỏ tiếng thôi, vừa mới ngủ.” Tiêu Niệm Vi thu dọn đồ đạc rời đi. Thẩm Hạ Lan đến phòng của Diệp Nghê Nghê, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê hít thở đều đặn, trong lòng không khỏi thả lỏng. Chỉ là nhìn một cái mới thấy Diệp Nghê Nghê gầy đi. Đứa nhỏ này là nhóc ăn hàng điển hình, khi còn bé, Diệp Nghê Nghê còn có hai cằm, nhưng bây giờ phát hiện cằm đều nhọn đi rồi. Trái tim Thẩm Hạ Lan bị siết đến đau nhói. Cô nắm bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê khẽ kêu một tiếng, trong tiềm thức rụt tay lại. Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xắn tay áo Diệp Nghê Nghê lên, phát hiện trên cánh tay con bé có một vết bầm tím, nhìn thấy hình như là bị véo. Công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại bị đối xử như vậy, phổi của Thẩm Hạ Lan như muốn nổ tung. Đúng lúc này, Phi gọi đến. Thẩm Hạ Lan sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Nghê Nghê nên vội vàng ra khỏi phòng. “Mợ chủ, cô đoán đúng rồi, quả nhiên rất nhiều phóng viên từ thành phố chạy về phía nam Mã Gia Trại. May mà thủ trưởng Trạm đã phát lệnh khóa thành tập trận, lúc này không ai có thể ra ngoài được. Một số ít bí mật chạy ra ngoài đã được đưa trở lại rồi.” Lời nói của Phi khiến lòng Thẩm Hạ Lan dịu đi phần nào. “Lúc Nghê Nghê đi học mẫu giáo anh có ở đó không?” “Mợ chủ, lúc đó là do Tống Đình, trợ lý Tống sắp xếp.” Thẩm Hạ Lan chợt hiểu ra. “Được rồi, biết rồi, Trương Nhu có tin tức gì không?” “Có rồi, chẳng qua kỳ lạ là Trương Nhu không phải là giáo viên mẫu giáo, cô ta cũng không có giấy phép giảng dạy. Cô ta tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, hiện tại cũng không có nghề nghiệp gì.” Lời nói của Phi đột nhiên làm cho Thẩm Hạ Lan nheo mắt. “Không có tư cách làm giáo viên mà dám đối xử với con gái tôi như thế này! Đi kiểm tra xem, ai cho cô ta lá gan đó!” Thẩm Hạ Lan bây giờ tức giận đến mức, hận không thể tự tay mình làm thịt Trương Nhu này. Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan đi vào phòng bếp. Không biết mấy ngày nay Nghê Nghê ăn có ngon không, bây giờ phát sốt cũng không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, cô muốn làm chút cháo kê cho Nghê Nghê. Thẩm Hạ Lan nấu cháo kê xong, Diệp Nghê Nghê vẫn còn chưa tỉnh. Cô cũng không muốn quấy rầy con bé, bản thân một chút cũng không có cảm giác thèm ăn. Lưu Nghệ gọi điện nói, ba mẹ Từ Cường thấy con mình ổn, cũng bớt ý thù địch đi nhiều, nhưng Trương Nhu kia lại kích động ba mẹ Từ Cường tố cáo họ, may mà ba mẹ Từ Cường không phải là người không hiểu chuyện, hơn nữa Thẩm Hạ Lan nhờ bác sĩ của bệnh viện quân khu thành phố chữa bệnh cho đứa nhỏ, chi phí cũng không ít, người ta cũng có ý định bỏ qua chuyện này. Khi Thẩm Hạ Lan nghe Lưu Nghệ nói lời này, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt. Trương Nhu này thật sự không tiếc công sức đẩy cô và Diệp Nghê Nghê ra đầu ngọn sóng.