Chương 1169 Thẩm Hạ Lan chỉ mỉm cười, nhìn Vu Linh đang giãy giụa không ngừng trong tay Lưu Nghệ, thấp giọng nói: “Không bằng dì đoán thử xem là sao đi?” “Thẩm Hạ Lan, là tôi đã đánh giá thấp cô, không ngờ cô vậy mà còn có chiêu sau? Nhưng người của tôi căn bản không nhìn thấy cô từng liên lạc với người này. Cậu ta là ai?” Vu Linh không biết Trương Vũ, có thể nói cả nhà họ Diệp không có ai biết Trương Vũ, cho dù Tử và Triệu Ninh ở đây, cũng không biết Trương Vũ.” Trương Vũ là em trai của Trương Mẫn, tất cả những chuyện mà Trương Mẫn làm đối với Tống Dật Hiên đủ để khiến mọi người cảm thấy nhà họ Diệp sẽ không thu giữ người thân của Trương Mẫn nữa, càng huống chi còn là em trai song sinh. Cho nên ở một điểm này, thân phận của Trương Vũ rất thần bí. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vu Linh, Thẩm Hạ Lan có lòng tốt giải thích. “Bà thật sự cho rằng IQ của bà có thể hơn Diệp Ân Tuấn sao?” “Đây là sự sắp xếp của Diệp Ân Tuấn?” Vu Linh có chút ảo não. Bà ta biết trước khi Thẩm Hạ Lan về Hải Thành từng đi gặp Diệp Ân Tuấn, lúc đó cảm thấy Diệp Ân Tuấn đã bị tóm rồi, cho dù hiến chiêu cho Thẩm Hạ Lan, bà ta cũng đủ năng lực đối phó với Thẩm Hạ Lan, nhưng không ngờ bà ta vẫn thua. Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Bà thật sự cho rằng vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Diệp chỉ có một nhánh sao? Bà cũng đã nói, nhà họ Diệp có căn cứ huấn luyện, mà mảng này không do bất kỳ ai trong nhà họ Diệp quản, ngoài Diệp Ân Tuấn ra không có ai có thể điều động đội ngũ này. Nhưng bà khả năng không điều tra rõ, tôi là chủ mẫu của Ám Dạ! Tuy Diệp Ân Tuấn đã giải tán Ám Dạ, nhưng về sau những người trung thành với nhà họ Diệp kia lại lần nữa hợp lại, mà Ám Dạ chỉ trung thành với một mình tôi. Trước khi quay về tôi còn cược một ván với Diệp Ân Tuấn, cược tôi liệu có thua trong tay bà hay không, thật sự là suýt chút nữa tôi đã thua. Nếu như không có ván cược này với Diệp Ân Tuấn, tôi khả năng thật sự sẽ không sử dụng đến tiểu đội dự bị này của Trương Vũ để phòng ngừa ngộ nhỡ đâu.” Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói những lời này, mắt của Vu Linh ảm đạm mất đi màu sắc. “Không suy nghĩ đến điểm này, là sai sót của tôi.” “Thắng làm vua thua làm giặc, Vu Linh, bà nhận thua đi.” Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, Trương Vũ đã dọn dẹp xong phòng khách. “Mợ chủ, mọi thứ ở đây đã xử lý sạch hết rồi, người này xử lý thế nào?” Trương Vũ nhìn Vu Linh, tuy anh ta nhìn trông gầy gầy mảnh mảnh, nhưng đôi mắt sắc bén đó vẫn khiến Vu Linh không kìm được mà nhìn hai lần. “Thẩm Hạ Lan, cho dù cô bắt tôi, cô cũng không thể làm gì được tôi. Tôi biết cô đã đi gặp Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu chắc chắn cũng nói cho cô biết quan hệ giữa tôi và Vu Phong. Cô cảm thấy cô sau khi bắt tôi Vu Phong sẽ mặc kệ tôi sao? Hoặc nói cô muốn giao tôi cho bên cảnh sát, nhưng tội danh đâu? Cô lấy tội danh gì để bên cảnh sát bắt giữ tôi? Mặc kệ là Tử hay là Triệu Ninh, cô tìm được chứng cứ chưa? Dựa vào đâu nói những chuyện đó là do tôi làm? Chỉ cần tôi không thừa nhận, cô có thể làm gì được tôi.” Vu Linh rất ngang ngược nói. Thẩm Hạ Lan có hơi đau đầu. Đúng thế, bắt Vu Linh thật sự không thể làm gì được bà ta cả. Bây giờ bà ta ngược lại trở thành củ khoai nóng phỏng tay, có điều để mặc Vu Linh tiếp tục ở nhà họ Diệp gây ra sóng gió, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không cho phép. “Trước tiến nhốt lại, nhốt ở trong đại lao của Ám Dạ, không có mệnh lệnh của tôi ai cũng không thể gặp.” “Được.” Trương Vũ mang Vu Linh đi. Trong phòng khách của nhà tổ nhà họ Diệp bỗng trở nên yên ắng. Lưu Nghệ kêu người quét dọn phòng khách, có vài chỗ không hiểu lắm. “Mợ chủ, Trương Vũ đó thật sự là người của cô sao?” “Sao vậy? Cô có suy nghĩ gì?” Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười. Ván này cô coi như là giành chiến thắng trong gang tấc. Nếu không phải trước khi quay về Diệp Ân Tuấn nhắc nhở cô, nói Vu Linh không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu nói chuyện với Vu Linh thì kêu cô lưu tâm nhiều hơn, cô cũng sẽ không nghĩ tới dùng lực lượng của Ám Dạ tới làm lá chắn bảo vệ cuối cùng.” Thực tế chứng minh, Diệp Ân Tuấn thật sự đoán đúng rồi. Bây giờ cô không thể không bội phục đầu óc của Diệp Ân Tuấn, đồng thời cũng thật sự nhớ anh rồi.