Trên chú thích có viết là ‘bảo bối của nhà mình.” Nhà mình! Hai tay của ba Thẩm có hơi kích động, có điều lại mỉm cười nói: “Thằng bé này trông thật đẹp.” “Phải, khi vừa sinh ra đã rất ngoan, từ nhỏ biết dính người, rất hiểu chuyện.” Thẩm Hạ Lan nói đến con trai thì thấy tự hào. Ba Thẩm không có biểu cảm gì mở album, từ từ xem, càng nhìn càng cảm thấy thích. “Hạ Lan một mình ở nước ngoài không dễ dàng gì?” Ba Thẩm đột nhiên chuyển chủ đề. Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cũng không có gì, có tụi nhỏ ở bên, cuộc sống cũng coi tràn ngập niềm vui.” Mẹ Thẩm có hơi sốt ruột nói: “Ông cho tôi xem thử, cái lão già này, thế nào chỉ biết xem một mình?” “Tôi không phải còn chưa xem xong sao?” Ba Thẩm và mẹ Thẩm giống như hai đứa trẻ tranh nhau. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, khóe môi hơi cong lên. Cô thề nhất định phải dẫn Thẩm Minh Triết về thăm hai ông bà. Khi cô và ba mẹ Thẩm cùng nhau nói chuyện vui vẻ, bên Diệp Âu Tuấn có chút không quá thuận lợi. Diệp Ân Tuấn rời khỏi nhà họ Thẩm không lâu, đi được nửa đường thì gặp đoàn xe của Hoắc Chấn Đình dẫn tới. Chiếc Bentley giống hệt nhau, tổng cộng tám chiếc, mỗi chiếc xe đều ngồi kín người, trông rất khí thế. Diệp Ân Tuấn trực tiếp dừng xe ở giữa đường, cản trước mặt bọn họ. “Hoắc Chấn Đình, anh có ý gì?” Diệp Ân Tuấn lúc này cũng không thèm nói giao tình gì nữa. Người khác sắp động vào người phụ nữ của anh rồi, anh còn có thể giữ phong độ quý ông, đó là điều không thể. Hoắc Chấn Đình không thấy bất ngờ đụng phải Diệp Ân Tuấn. Anh ta hạ cửa xe xuống, lạnh lùng nói: “Diệp tổng, hôm nay chuyện này không có liên quan đến anh, hy vọng anh tránh ra.” “Tôi đã từng nói, Lisa là người phụ nữ của tôi, anh nếu động vào cô ấy phải hỏi tôi trước.” Diệp Ân Tuấn không có chùn bước. Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình bỗng khó coi. “Ý của anh là hôm nay cứ muốn cản tôi đến cùng hay sao? Mẹ tôi lớn tuổi như thế bị Lisa đối đãi như thế, suýt nữa mất mạng rồi, tôi lẽ nào không nên đòi cho mẹ tôi công đạo sao?” Giọng của Hoắc Chấn Đình lạnh lùng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát. Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Chuyện này rốt cuộc là như nào, anh không bằng về hỏi thử mẹ của anh đi, tôi đã từng nói, chỉ cần có người muốn động vào Lisa, nhà họ Diệp tôi đều sẽ không tiếc sức đối kháng đến cùng với anh. Nhà họ Hoắc tuy rất có danh vọng, nhưng thật sự phải đấu, tôi cũng không cảm thấy người của nhà họ Diệp đều là loại vô dụng. Nếu như nháo đến Đế Đô, thứ Diệp Ân Tuấn tôi có là thời gian và tinh lực, sợ đến lúc đó bà cụ Hoắc không thể xuống đài. Đây là khuyên chân thành tôi dành cho anh.” “Diệp Ân Tuấn. Anh đừng hiếp người quá đáng! Nhà họ Diệp mặc dù độc chiếm thế lực ở Hải Thành, nhưng cũng không thể bá đạo như thế, hôm nay bất luận như thế nào, tôi cũng phải dẫn Lisa đi. Anh nếu như ngăn cản, vậy thì đừng trách tôi thất lễ.” Lúc nói chuyện, bàn tay của Hoắc Chấn Đình phất một cái, trên chiếc xe Bentley bỗng bước xuống rất nhiều vệ sĩ. Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, lông mày cũng không chớp, mà Tống Đình lại có hơi khẩn trương nói: “Diệp tổng, tôi đã liên lạc với người của chúng ta rồi, anh xem có phải kêu bọn họ tới đây không?” “Nhà họ Hoắc dám kéo người gây sự, ỷ vào là gia đình liệt sĩ, nhà họ Diệp chúng ta bây giờ là người dân bình thường, kéo người gây sự là phạm pháp. Tống Đình, nhà họ Diệp chúng ta không làm loại chuyện này. Tránh làm mất mặt tổ tiên.” Lời này của Diệp Ân Tuấn nói không nặng không nhẹ, nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng, nhất là Hoắc Chấn Đình. Lồng ngực của Hoắc Chấn Đình phập phồng dữ dội. “Diệp Ân Tuấn, ít dùng cái miệng giỏi ăn nói của anh đi, tôi hôm nay chỉ muốn đòi công đạo cho mẹ tôi.” “Vậy thì gặp nhau trên tòa. Chỉ cần bà cụ Hoắc không sợ mất mặt, nhà họ Diệp chúng tôi bất cứ lúc này cũng theo hầu.” Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Hoắc Chấn Đình, không hề nhường nhịn. Hoắc Chấn Đình tức giận kêu người kéo anh ra. Anh ta từ trong ngực rút ra một khẩu súng nhằm thẳng vào Diệp Ân Tuấn. “Anh có tin tôi hôm nay có thể phế anh?” “Đương nhiên là tin. Nhà họ Hoắc hy sinh tính mạng của người nhà vì đất nước, điều này mới đổi được người thừa kế duy nhất, người may mắn duy nhất của nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Đình anh có thể có tư cách cầm súng. Chuyện này đừng nói ở Hải Thành, ở khắp cả nước đều biết đặc quyền này. Nhưng hiện nay tôi vẫn có câu nói đó, chuyện của bà cụ Hoắc không liên quan đến Lisa, Hoắc Chấn Đình anh nếu như cứ muốn tìm Lisa gây rắc rối, có thể, bước qua xác của tôi. Chỉ cần Diệp Ân Tuấn tôi chết rồi, anh muốn làm gì, tôi tự nhiên không ngăn cản nữa.” Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói. Hai tay của Hoắc Chấn Đông siết chặt lại. Khi Diệp Ân Tuấn ở quân khu chính là một tên sừng sỏ khó nhằn, anh ta cũng từng nghe nói, nhưng hai người mãi không có cơ hội giao thủ. Hiện nay đụng phải, lại không ngờ là tình cảnh như này. “Mẹ tôi lớn tuổi như thế rồi, không thể nói dối. Bà ấy nói là Lisa muốn đâm chết bà, vậy thì nhất định là thế. Mẹ tôi và Lisa không quen biết, lại lớn tuổi như thế rồi, hà tất gì xích mích với một cô gái xa lạ? Diệp Ân Tuấn, anh cũng vì người phụ nữ của mình, nếu như mẹ của anh bị người ta đối đãi như thế, tôi không tin anh có thể ngồi im.” “Tôi sẽ không giống như anh thị phi bất phân. Mẹ trong lòng anh có lẽ là thần thánh, nhưng Lisa cũng có địa vị như thế ở trong tôi. Cô ấy là người phụ nữ tôi muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ. Người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn tôi trước nay không làm chuyện khi dễ người già. Trong chuyện này có uẩn khúc, anh quay về hỏi mẹ của anh, rồi hãy đến đòi người của tôi cũng không muộn.” Những gì Diệp Ân Tuấn có thể nói chỉ có thể là như thế. Đối với chuyện của Triệu Ninh, đó là bí mật của nhà họ Hoắc, trừ phi bà cụ Hoắc chính miệng nói cho Hoắc Chấn Đình, nếu không anh không có tư cách cũng không có quyền đi nói cho Hoắc Chấn Đình cái gì cả, còn Thẩm Hạ Lan, anh càng không thể để cô chịu một chút tổn thương nào. Hoắc Chấn Đình bị Diệp Ân Tuấn cản lại hết lần này đến lần trước, lửa giận trong lòng bỗng trào lên. “Diệp Ân Tuấn, vì một người phụ nữ anh vậy mà bôi nhọ mẹ của tôi, anh thật sự cho rằng tôi sẽ không dám nổ súng với anh sao?” “Anh làm đi! Tôi vẫn có câu nói đó, muốn Lisa, có thể, bước qua xác của tôi!” Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Đình coi như đối đầu rồi. Có người nhìn thấy một màn này đã báo cảnh sát, nhưng bên trên khi biết là Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn, không thể không xin phản ánh từ cấp trên nữa. Hoắc Chấn Đình bị Diệp Ân Tuấn khiêu khích như thế, nghĩ đến mẹ còn nằm trong bệnh viện thở máy oxy, Hoắc Chấn Đông tức giận thật sự nổ súng. Có điều anh ta vẫn có chút chừng mực. Đạn sượt qua không khí, vốn dĩ chỉ sượt qua bả vai của Diệp Ân Tuấn, nhưng không biết tại sao, cơ thể của Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhúc nhích. “Phằng” một tiếng, viên đạn trực tiếp bắn vào tim của Diệp Ân Tuấn. “Diệp tổng!” Tống Đình bị dọa mặt mày trắng bệch, khi muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lại kinh ngạc phát hiện Diệp Ân Tuấn đứng vững như núi Thái Sơn, thế nào cũng không đẩy được. “Phụt” một tiếng, viên đạn găm vào trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn. Cơ thể của Diệp Ân Tuấn run lên, cả người ngã về phía sau. “Diệp tổng!” Tông Đình ôm lấy anh, máu tươi trong nháy mắt nhiễm ướt áo sơ mi của anh, màu đỏ chói máu, nhưng khóe môi của Diệp Ân Tuấn lại nhếch lên, anh thấp giọng nói với Tông Đình: “Hoắc Chấn Đình đã làm tôi bị thương, nếu như tôi chết, anh ta nợ nhà họ Diệp một mạng, nhớ lấy, đến lúc đó cậu nói Lisa là vợ chưa cưới của tôi, là đương gia chủ mẫu tương lai của nhà họ Diệp, tôi không tin anh ta còn dám làm gì Hạ Lan.” Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, mắt của Tống Đình bỗng đỏ lên. “Diệp tổng, anh việc gì phải khổ như thế? Mợ chủ cô ấy không nhất định biết những điều tốt đẹp của anh dành cho cô ấy.” “Cô ấy biết hay không không quan trọng, chỉ cần cô ấy bình an là được.” Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngất đi. Cả người Hoắc Chấn Đình sững sờ. Anh ta không ngờ nháo thành như này, chỉ là thời gian ở trong quân đội quá dài, thói quen ra lệnh cho người khác mãi không thay đổi, sau này trở về mọi người càng vì vinh quang của nhà họ Hoắc mà cung kính đối với anh ta, khiến tính khí của anh ta càng lúc càng khó chiều. Anh ta chỉ muốn dọa Diệp Ân Tuấn, chỉ cần Diệp Ân Tuấn tránh ra, anh ta có cách để vệ sĩ trong khoảnh khắc nào đó vượt qua, đến lúc đó Diệp Ân Tuấn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Nhưng tại sao lại trúng? Tạo sao lại bắn trúng tim? Hoắc Chấn Đình thật sự nhìn thấy rõ, Diệp Ân Tuấn cố ý! Anh cố ý hướng về phía đường đạn của anh ta, lúc đó Hoắc Chấn Đình sốc, hơn nữa cũng không thể thay đổi hướng bay của đường đạn, chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Ân Tuấn ngã trong vũng máu. Hiện nay anh ta trừ hối hận còn có bực tức, lại không thể không tức giận quát một tên vệ sĩ đứng ngây ngốc ở bên cạnh: “Còn ngây ra làm gì? Mau gọi xe cấp cứu! Diệp Ân Tuấn nếu như có chuyện gì, nhà họ Hoắc chúng ta không đền nổi.” Mặc dù Diệp Ân Tuấn đã rút rồi, nhưng sức ảnh hưởng của anh ở trong quân khu hay cả Đế Đô vẫn có. Bởi vì một chút ân oán cá nhân, nhà họ Hoắc liều với nhà họ Diệp, điều này nếu như truyền đến Đế Đô, không nói người khác nhìn nhà họ Hoắc như thế nào, nói chuyện chính ngày hôm nay, hiếm khí sẽ nhìn thấy vinh quang của nhà họ Hoắc ở trên khắp các trang mạng.” Vệ sĩ nghe thấy giọng điệu tức giận của Hoắc Chấn Đình, vội vàng bắt đầu làm. Nhất thời cả con đường đều trở nên rối loạn. Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cấp cứu, tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, ồn ào cả con đường. Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trắng bệch, giống như không còn hô hấp. Khi xe cấp cứu đến trực tiếp đeo máy thở oxy, bắt đầu tiến hành cấp cứu. Tay của Tống Đình không ngừng run rẩy. Đi theo Diệp Ân Tuấn, cũng không lần trải qua tình cảnh như này, nhưng trước đây Diệp Ân Tuấn trước nay không đưa thân mình ra, hiện nay vì một Thẩm Hạ Lan, anh vậy mà thành như này, Tống Đình lúc này có hơi oán trách Thẩm Hạ Lan. Tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Thẩm Hạ Lan, một người ngoài như anh ta cũng nhìn thấy rõ ràng, thế nào lòng dạ của Thẩm Hạ Lan lại sắt đá như thế, không có chút dao động? Xe cấp cứu đi thẳng đến bệnh viện quân khu. Bên trên rất coi trọng, nhà họ Hoặc càng không dám thả lỏng, mấy người cố gắng bắt đầu cấp cứu. Diệp Ân Tuấn được đẩy vào phòng phẫu thuật. Tống Đình túm lấy cổ áo của Hoắc Chấn Đình, gằn giọng nói: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu như Diệp tổng nhà tôi có chuyện gì, Tống Đình tôi với anh mãi mãi đối đầu!” Hoắc Chấn Đình nhiều năm nay lần đầu tiên bị người ta túm cổ áo, muốn làm cái gì đó, nhưng lại đèn của phòng phẫu thuật bỗng trầm mặc. Anh ta cũng lo lắng. Tống Đình thấy anh ta như thế, tức giận quăng anh ra, sau đó rút điện thoại gọi cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan đang nói chuyện vui vẻ với mẹ Thẩm và ba Thẩm, khi nhận được cuộc gọi từ Tống Đình, mặt mày đều trắng bệch.