Đường Thi lập tức mang theo Đường Dịch hôn mê bất tình kéo vào chỗ tối, sau đó cô cũng nghe thấy tiếng bước chân đang dần dần đi đến gần đây, giống như là đang tới chỗ của bọn họ. Вạс Dạ cố ý gây ra tiếng động khiến cho người khác nghi ngờ, hoàn hảo thu hút được sự chú ý của người ta, sau đó lợi dụng cơ hội bọn người kia mở cửa ra nhanh chóng chạy thoát. Đường Thi nghĩ là như vậy, vì thế mọi người đều nin thở nghe tiếng bước chân đang đến gần kia. Nhưng bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ giống như chi có một người đang đi tới. Đường Thi và Bạc Dạ trao đổi ánh mắt nghi hoặc, Bạc Dạ đã tỏ thái độ lạnh lùng sau khi nói ra những lời trước đó, Quan hệ bây giờ của anh và Đường Thi đã đến nông nỗi không có cách nào có thể chất chứa lẫn nhau, e rằng bây gio dù có trói hai người nhốt lại một chỗ thì cũng giống như không the chấp nhận được đối phương. Hoặc là yêu nhau, hoặc là cùng chét. Giữa hai người bọn họ không có bình thành chi có rung động lòng người. Nhưng mà giờ phút này trong đôi mắt Bạc Da lộ ra sự khó hiểu tột cùng. Vì sao tiếng bước chân đến gần nghe lại thưa thớt như vậy? Nghe giống như chi là bước chân của một người, như thế khiến cho người khác cảm thấy cực lực bất an. Trước đó khi mang Đường Dịch vào đây, còn có hai ba người mặc đồ đen cùng đứng gác cửa, vậy mà hiện tại chỉ còn có một người, thể thì những người khác đi đâu rồi? Là bọn người đó cho rằng đối với người ở bên trong nhà giam tối tăm này không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều sức lực, cho nên ngay cả người đứng gác cửa cũng giảm bớt xuống sao? Nếu là như thế thật, theo góc độ đó mà nói đổi với Bạc Dạ bọn họ thật dễ dàng cũng như thật may mắn, bởi vì nếu chỉ có một người thì Bạc Dạ chắc chắn có thể nắm chắc, thu phục được đối phương. Sau đó mờ đường cho Đường Thi và người kia chạy trốn. Nhưng đung trên góc độ của một người mà nói, giảm bớt nhân lực canh giữ chỗ của bọn họ như vậy, nhất định sẽ là kiểu giảm một người ở đây tăng một người ở chỗ khác. Bọn họ không phải là nhóm người duy nhất bị nhốt. Sau khi thông suốt được những điều này, con người Bạc Da co rút, người đàn ông trong bóng tối siết chặt nắm đấm, tiếp đó là canh giữ o canh cửa chờ đợi thời cơ. Lúc người mặc đổ đen đầy cửa tiến vào, bỗng nhiên có một bàn tay lao tới chỗ anh ta, anh ta không hề nghĩ rằng Bạc Dạ và Đường Thi bị giam cầm những vẫn có thể tự do hành động, tình huống bất ngờ này làm anh ta trở tay không kịp. Bạc Dạ túm lấy cô đối phương áp chặt trên tường, tiếp đó là bóp chặt cổ họng của anh ta. Người đàn ông muốn thông bộ đàm để báo cáo tình hình, nhưng Bạc Dạ đã nhìn thấu hành động của anh ta, lập tức đoạt lấy bộ đàm của đối phương ném sang cho Đường Thi. Đường Thí dựa vào bản năng tiếp nhận được, sau khi bắt được Bạc Dạ siết chặt bàn tay ở trên cổ người mặc áo đen, cố gắng toàn bộ sức lực siết thật chặt cho đến khi người mặc áo đen không còn thở được nữa. Bạc Dạ quăng mạnh anh ta xuống đấy, lúc thấy đổi phương muốn mở miệng nói chuyện, lập tức giơ chân hung hăng vừa đá vừa dậm, trực tiếp đá gây hại cái răng cửa của người kia, Ở trong không trung máu phụt ra theo một đường cong, văng ra cách đó không xa. Bạc Dạ nói: “Vì sao chỉ có một mình mày?” Người mặc ảo đen không ngừng phun ra máu tươi, mây củ đá vừa rồi khiển cho khớp cằm của anh ta bị trật, đau đến mức không nói nên lời. Bạc Dạ cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Đường Thi, Đường Thi lại nhanh chóng đưa bộ đàm cho Bạc Dạ. Đúng lúc đầu dây bên kia truyền đến tiếng động: “Số 08, tình huống ở bên chỗ cậu sao rồi?” “Số 08, số 08, nếu nghe rõ xin hãy trở lời.” Bạc Dạ đề thấp thanh âm nói: “Số 08 nghe rõ, tạm thời không có gì bất thường.” “Nghe rõ.” Sau đó anh cắt đứt liên lạc và cây thu sóng của bộ đàm trao đổi thông tin, nhìn Đường Thì nói: “Lây dây thừng ở bên trong ra đây, phải trói chặt người này lại, tranh thủ ngay bây giờ, nhanh lên.”