Đường Duy cảm giác mình liên tiếp không có cách nào phản ứng kịp, nhưng mà hình như thầy R7CKY của cậu đã dẫn theo cộng tác Ventus ra ngoài rồi, cậu chi có thể gọi một cú điện thoại cho Hàn Nhượng. “Anh Hàn Nhượng, em muốn đến Tùng Lâm một chuyển. Anh có thể đưa em đến đó được không?” Trong bóng tối, Vinh Nam cong khóe môi lên, cá đã tập hợp đủ, nên thu lưới lại rồi. Bạc Dạ, làm sao anh cũng không thể ngờ đến được, mục tiêu thật sự của tôi, lại là ở chỗ này chứ? Không ai biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, rạng sảng hôm đó, chi có cửa nhà Giang Lăng bị gõ. Mở cửa ra, Bạch Việt máu me khắp người thờ hồng hộc va vào trong ngực anh ta một cái, đụng đến anh ta lùi về sau mấy bước, lúc mở đèn lên, mới phát hiện trên người Bạch Việt đều là máu và vết thương. Anh ta lấy làm khiếp sợ: “Đã xảy ra chuyện gì? Bạch Việt anh..” “Cứu người..” Bạch Việt bắt lấy cánh tay của Giang Lăng: “Bạc Dạ và Đường Thi… Toàn bộ những người khác của Thất Tông Tội, đều đang gặp nguy hiểm.” Giang Lăng giống như gặp phải sét đánh giữa trời quang, không thể tin được mà nhìn Bạch Việt ngã nhào vào trong ngực anh ta, hơi thở yếu ớt, cà người đầy thương tích, giống như là vừa thoát ra từ trong một trận mưa bom bão đạn, chín chết một sống vậy. “Anh…” Giang Lăng trực tiếp ôm ngang người người đàn ông tóc trắng lên, trong giây phút đó phát hiện ra, thì ra Bạch Việt lại nhẹ như vậy. Giống như một cô gái. Tự nhiên trong đầu xẹt qua suy nghĩ không thích hợp này, Giang Lăng cũng muốn tát cho mình hai bạt tay, việc sống chết trước mắt mà lo nghĩ cái gì đâu không. Sau đó anh ta chuyển Bạch Việt vào trong gian phòng của mình, lấy nước qua lau miệng vết thương cho anh ta, cắt bỏ quần áo trên người vẫn luôn dinh chặt vì máu của Bạch Việt, sau đó thuận theo tự nhiên thấy được hai vết thương bị đạn bắn xuất hiện trên lưng của Bạch Việt. Giang Lăng hít vào một hơi lạnh, cà người cũng không thể tỉnh táo: “Là do ai làm?” “Thông… Thông báo cho Diệp Kinh Đường trước” Tròng mắt của Bạch Việt đỏ cả lên, không biết là bời vì đau đớn, hay là bởi vì cảm xúc trong mắt Giang Lăng: “Gọi Diệp Kinh Đường đến cứu Bạc Dạ, bây giờ chỉ có Diệp Kinh Đường mới có thể… Hàn Nhượng và Khương Thích đều đã bị bắt lại rồi. Trong Tùng Lâm có nội gián của Vinh Nam.” Hay cho một chiêu giương đông kích tây, trước tiên Vinh Nam cố ý thà Tùng Hi ra, để người khác đều xem Tùng Hi là khối u ác tính lớn nhất của Tùng Lâm, giải quyết Tùng Hi xong, thì kê cao gối không lo nữa. Nhưng không ngờ, vẫn còn những kẻ khác ẩn núp trong Tùng Lâm, vạch trần Tùng Hi ra, chính là vì để cho người ta nghĩ Tùng Lâm đã hoàn toàn không còn hậu hoạn gì nữa, mới có thể ra tay với bọn họ trong lúc không kịp đề phòng. Tay của Giang Lăng dính đầy máu cầm điện thoại lên, bẩm gọi cho Diệp Kinh Đường. Sau khi nhắn nhủ sơ sơ vài lời về tình huống khẩn cấp, anh ta cúp điện thoại, sững sờ nhìn lòng bàn tay đầy máu của minh. Máu… Là máu của Bạch Việt. Anh ta chưa từng thấy Bạch chảy nhiều máu đến như vậy. Nếu không cứu, Bach Việt sẽ chết… Sẽ chết. Lúc ý thức được có suy nghĩ Bạch Việt sẽ chết, chính bản thân Giang Lăng cũng bị khiếp sợ. Không, anh ta không thể để Bạch Việt chết được, sao anh ta có thể trở mắt nhìn. “Bạch Việt, bây giờ tôi sẽ giúp anh lấy viên đạn ra được không?” Giọng nói của Giang Lăng đều đang run lên: “Nếu không lấy đạn ra… Anh sẽ chết… Bạch Việt, anh sẽ chết.” “Nếu tôi chết.. Anh có lo lắng không?” Bạch Việt vô thức bật cười một cái, hòi cái vấn đề nhìn qua như không quá quan trọng: “Bạn gái của anh đâu rồi?” Giang Lăng nghĩ không ra đây là Bạch Việt muốn hỏi cái gì, chỉ có thể trả lời thành thật: “Lúc sáng vì cô ấy chế tôi quá không thủ vị, nên đã vứt bỏ tôi lại một mình trong rạp chiếu phim rồi.” Thiếu chút nữa Bạch Việt đã bị kiểu tư duy của trai thắng không có bất cứ ngã rẽ nào của Giang Lăng chọc cho tức giận muốn phun một ngụm máu ra: “Tôi bảo anh nói thi anh nói thật luôn sao.”