Kỳ Mặc từng nói đùa với Lạc Phàm rằng: "Anh có phải là gay không đó?" Lạc Phàm dùng ánh mắt giết người trả lời anh ta, Kỳ Mặc vỗ vỗ lồng ngực sợ hãi: "Mẹ kiếp, không hổ là người đánh cận chiến giỏi nhất, làm tôi sợ muốn chết." Cuối cùng Lạc Phàm cười lạnh: "Lần sau đừng hỏi loại câu hỏi có vấn đề về IQ này." "Chà, tôi nhìn khuôn mặt anh lạnh lùng cả ngày như thế thật nhàm chán nên mới kiếm chuyện trêu chọc anh một chút." Kỳ Mặc chọc chọc vào mặt Lạc Phàm: "C.. da cũng còn tốt đây" Các nữ sinh đi qua, nhìn thấy hai bọn họ động chạm nhau mà điên cuồng la hét chói tai. "Ôi trời. Là đàn anh Kỳ Mặc và tiền bối Lạc Phàm" "Hai người họ dễ thương quả đi." "Tiền bối Lạc Phàm vô cùng lợi hại, lạnh lùng không nói lời nào mà đi cạnh đàn anh Kỳ Mặc." Loading... Kỳ Mặc im lặng nghe đám người mê muội nói nhỏ ở bên cửa sổ, sau đó trợn mắt ngoác mồm: "Này, Ventus, vừa rồi anh có nghe thấy bọn họ nói gì không?" Lạc Phàm gật đầu: "Có" "Vậy anh không có phản ứng gì à?" Kỳ Mặc sắp nhảy dựng lên: "Chết tiệt, những cô gái này tưởng tôi và anh là một cặp CP Trời ơi, thậtón lạnh." Lạc Phàm cuối cùng cũng có phản ứng khác, uể oải nhướng mi nhìn Kỳ Mặc: "Nữ sinh không phải đều thích làm hủ nữ sao?" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net Nhất là khi thấy hai chàng trai đẹp đôi quấn lấy nhau. Kỳ Mặc cười xấu xa: "Hả? Nói vậy anh cũng là hủ à?" Đột nhiên mặt Lạc Phàm đầy sát khí. Kỳ Mặc sợ tới mức lùi lại một bước: "A! Đùa thôi. Nhưng Lạc Phàm, anh bị liệt mặt như vậy, tôi thật sự không thể tưởng tượng được sau này anh sẽ yêu cô gái khác như thế nào. Anh có định kết hôn không?" Lạc Phàm nói: "Không kết hôn." Kỳ Mặc sửng sốt: "Anh không cần phải nối dõi tông đường à?" Lạc Phàm sắc bén hỏi: "Anh đến thế giới này chỉ để nối dõi tông đường thôi hả?" Kỳ Mặc nghe mấy khái niệm tư duy tân tiến của Lạc Phàm mà giật mình. "Mỗi người đều là một cá thể độc lập. Tôi cảm ơn ba mẹ đã cho tôi cuộc sống, nhưng đây không phải là lý do khiến họ có thể tùy tiện kiểm soát cuộc sống của tôi. Ý nghĩa cuộc sống của tôi không phải là nối dõi tông đường, tôi sống cho chính bản thân tôi." Lạc Phàm hiểm khi nói một tràng dài như vậy, bình thường anh ấy thậm chí còn hiểm khi phát ra âm thanh. Có điều lần này, anh ấy nhìn chằm chằm vào người thanh niên bướng binh trước mặt rồi nói ra một đoạn dài. "Tôi hy vọng anh cũng có thể tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của chính bản thân anh, không phải sống vì ai mà là sống vi chính mình." Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net Lạc Phàm nói: "Tôi tin là, lúc ba mẹ anh sinh anh ra, cũng không phải chỉ muốn anh noi dõi tông đường, xem anh là một công cụ mà sinh ra có phải không? Như vậy thì đối với chính anh, hay chính bản thân họ đều là không tôn trọng." Lỗ tai Kỳ Mặc ù đi. "Nếu sinh con hoàn toàn là vì mục đích nổi dõi tông đường, mà không phải liên quan đến tình cảm hay trách nhiệm. Vậy thì chẳng khác nào tự nghĩ mình chỉ là con heo chi biết sinh dục?" Những lời này thực sắc bén, Kỳ Mặc đột nhiên cao giọng nói: "Mẹ kiếp, mấy lời này anh kiếm ở đâu ra thế?" “Tôi thỉnh thoảng nhìn thấy nó trong sinh học và tâm lý hoc." Lạc Phàm tỏ vẻ mấy cái này cũng không có gì ghê gớm: "Tôi đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình, vì vậy tôi sẽ không bị gia đình và đạo đức trói buộc." Vậy anh ta thì sao? Trải qua ký ức dài đâng đẳng, Kỳ Mặc đột nhiên trở nên tỉnh táo, nhìn người đàn ông im lặng trước mặt, dường như lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng non nớt nhưng lạnh lùng của Lạc Phàm năm nào. Anh ta đột nhiên lẩm bẩm: "Lạc Phàm, ý nghĩa của việc anh sống tiếp là gì?"