Chỉ là Đường Thi không cảm thấy điều này có gì mâu thuẫn, nhưng gì của quá khứ vẫn luôn tồn tại, thoải mái thừa nhận so với trốn tránh càng có ích hơn. Cô nói: "Tuy là đứa nhỏ của Bạc Dạ, nhưng chị lại cảm thấy đứa bé giống chị nhiều hơn." "Ha ha." Ôn Minh Châu nở nụ cười nhìn Đường Thi: “Vậy lần sau nếu có cơ hội, sẽ làm cho cậu bé một mùi hương nước hoa đi." "Ý kiến hay." Đường Thi lớn tiếng nói: “Nhìn đi, nếu em nghĩ theo cách này, thế giới vẫn rất đẹp đúng không? Chị sẽ mang Duy Duy và Khương Thích đến chơi với em, đừng có nhàn rỗi một mình. Hiện tại trong lòng có nhiều phiền muộn, nếu để em ở đây một mình, sẽ không tránh khỏi suy nghĩ nhiều" Đường Thi cũng là người từng trải, biết nếu như một người trong lòng có nhiều phiền muộn bị nhốt lại một mình trong phòng, sẽ khiến bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Cho nên cô muốn cùng Ôn Minh Châu nói chuyện phiếm để giải tỏa nỗi niềm. Nhưng khi cô vừa an ủi Ôn Minh Châu xong, sau đó rời khỏi phòng bệnh, liền đụng phải Ôn Lễ Chỉ. Đường Thi cười lạnh một tiếng, không nói gì. Nhưng Ôn Lễ Chỉ lại nói: "Nếu có thời gian quan tâm đến người khác, tốt hơn là lo lắng cho bản thân mình đi." Đường Thi dừng lại một chút, đột ngột quay đầu lại: "Ý anh là gì?" "Cô và Bạc Dạ lại cãi nhau đúng không? Hay là nói..." Ön Lễ Chỉ cố tình để lộ nụ cười âm hiểm: "Cả đời không qua lại với nhau nữa?". Sắc mặt của Đường Thi lập tức thay đổi: "Chuyện của tôi và Bạc Dạ hẳn là không liên quan gì đến anh, đúng không?" Giọng nói của Ôn Lễ Chỉ lập tức thay đổi: "Giả bộ cái gì, tôi đều thấy hết rồi." Cả người Đường Thi trở nên cứng đờ. "Cô đã nghe được đúng không?" Ôn Lễ Chỉ nhếch miệng cười cười: "Lúc ấy ở trong vườn hoa, những lời Bạc Dạ nói về cô, góc độ của tôi có thể nhìn thấy cô.” Hóa ra Ôn Lễ Chỉ đã biết "Anh đến để cười nhạo tôi sao?" Đường Thi thấp giọng nói: "Nếu đúng như vậy, anh có thể tùy tiện. Đường Thi tôi cũng không phải người lấy được mà không bỏ xuống được, trải qua quá nhiều như vậy, thất vọng một lần cũng cho là không đau không ngứa. Chỉ là một Bạc Dạ mà thôi, anh ta không cần, dựa vào cái gì mà tôi phải để ý?" "Chậc chậc chậc." Ôn Lễ Chỉ đứng bên ngoài hai tay đút vào túi quần, dáng người cao gầy: "Thật đúng là lời lẽ sắc bén, tôi thật sự không nghĩ tới một người phụ nữ có thể nói ra những lời này." Đường Thi cố nén đau đớn trong lòng: "Đúng vậy, tôi cũng không ngờ một người đàn ông như anh cũng thích tọc mạch vào chuyện người khác như vậy." Ön Lễ Chỉ bị những lời này của Đường Thi làm cho nghẹn họng, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng trách Bạc Dạ không chịu nổi cô, mồm miệng lanh lợi như vậy sao không trở thành luật sư?" "Nếu tôi trở thành luật sư..." Đường Thi lại cười lạnh một tiếng, lạnh lùng hơn trước: "Như vậy chuyện lúc trước của tôi và Bạc Dạ về việc giành quyền nuôi nấng đứa nhỏ không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Người phụ nữ đi về phía trước mà không hề quay đầu nhìn lại: "Nếu như tôi có thể quay ngược thời gian, cho dù bản thân có phải chết, cũng sẽ không để Bạc Dạ động đến một sợi tóc người thân của tôi." Ôn Lễ Chỉ không đáp lại, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ khác thường. Cho đến khi Đường Thi rời đi, Ôn Lễ Chỉ mới lấy điện thoại ra. Màn hình điện thoại đang hiển thị cuộc gọi được kết nối. "Đều nghe thấy hết rồi chứ?” Bạc Dạ ngồi ở trong xe, trên mặt hoàn toàn chết lặng. "Anh cố ý muốn cho tôi nghe đúng không?" Anh nằm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay cũng theo đó nổi lên: "Cố ý chọc giận để Đường Thi nói ra những lời này?" "Ha?" Ôn Lễ Chỉ nở một nụ cười gian xảo: "Đường Thi là một người lý trí như vậy, không phải tôi kích thích một chút đã nói ra những lời này rồi sao? Người ta đối với anh rõ ràng là hận thấu xương, anh vì sao lại không chịu thừa nhận?" "Vừa đúng lúc." Bạc Dạ xem thường cười nhạo nói: "Tôi cũng cảm thấy cô ta chướng mắt." "Tốt nhất là anh nên nhỡ kỹ những lời nói ngày hôm nay." Ôn Lễ Chỉ lạnh lùng nói với Bạc Dạ: "Có rất nhiều người thích Đường Thi."