Ôn Minh Châu kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy mình như có một tảng đá đè nặng, thở không nổi. Đường Thi chỉ là một người phụ nữ mà cô ấy gặp một vài lần, lại có thể vì an ủi mình, mà để lộ vết thương khiến Ôn MInh Châu vô cùng cảm động. Nhưng anh trai cô ấy, Ôn Lễ Chỉ đang làm cái gì vậy? Anh ta chắc đang hận không thể để cô chết đi? Ôn Minh Châu cúi đầu tự giễu cười, quả nhiên cô đối với Ôn Lễ Chỉ không nên ôm chờ mong. Nếu như không thương anh ta, có thể đem tôn nghiêm cướp về đúng không? “Chị hy vọng em đã nhìn ra." Đường Thi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ôn Minh Châu: “Trên thực tế, chị cũng vừa mới trải qua một lần bị phản bội." Khi nói ra những lời này, trong mắt Đường Thi hiện lên một tia đau đớn. Thật sự là rất nực cười. Từng lạnh lùng thậm chí khiến bản thân trở nên mạnh mẽ khi đối diện với Bạc Dạ, nhưng kết quả vẫn bị anh làm cho mềm lòng, sau đó thống khổ nhận lại đau đớn. Bộ dạng lúc này của Đường Thi, khiến Ôn Minh Châu nhìn mà có chút đau lòng: "Theo chị phản bội... là như thế nào?" "Chính là tin người đó một lần nữa..." Đường Thi cười cười, cố gắng khiến mọi chuyện đều hoàn toàn bình thường: "Sau đó nhận lại chỉ có thất vọng." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net Nếu là như vậy, thà rằng ban đầu đừng cho bản thân và Bạc Dạ một cơ hội, như vậy đến bây giờ sẽ không rơi vào cục diện khó xử như vậy. Nhưng cô sợ, khi cô đặt kỳ vọng vào Bạc Dạ, anh lại đưa cô xuống địa ngục. Thậm chí có thể nói rằng, đem cô quay trở lại, sau đó lại vứt bỏ như vậy chính là một loại trả thù. Thật sự là... Thật đáng sợ. "Chị tốt như vậy, cũng sẽ có người lừa dối chị sao?" Ôn Minh Châu không thể tin được, cô ấy cảm thấy Đường Thi đứng trước mặt mình có thể coi là một người phụ nữ hoàn hảo. Trước đó cô ấy đã từng nghe nói, một người như cô có thể so với một người đàn ông, cô có thể giống như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, khả năng suy nghĩ và thiết kế độc lập, kiểu phụ nữ này không hề kém cạnh dù đứng trong một đống đàn ông thì cũng không hề kém cỏi. Sao lại có người... Sao lại có người phụ lòng cô chứ? "Không thể tha thứ." Ôn Minh Châu lẩm bẩm nói: "Chị là người mà em rất ngưỡng mộ, Đường Thi." "Đừng nói như vậy." Đường Thi cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Ôn Minh Châu: “Chị không phải người được em dành sự ngưỡng mộ, chị chỉ là bị bức tới đường cùng, khiến bản thân phải học tất cả kỹ năng sống sót này mà thôi." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net Nếu vậy mà đã có thể tính là ngưỡng mộ thì thật nực cười làm sao. Đường Thi nói: "Em nhanh chóng phấn chấn lên, nếu không ai dám làm bạn với em, như vậy chị sẽ trở thành bạn của em, hy vọng em đừng đi vào vết xe đổ của chị." Một Đường Thi dịu dàng như vậy, sao Bạc Dạ có thể phản bội cô? Ôn Minh Châu cúi đầu siết chặt chăn bông, sau đó nhẹ giọng nói: "Em thật sự không có bạn bè... Bởi vì cuộc sống của em là một vòng tròn, tất cả mọi chuyện đều bị anh trai em kiểm soát." Có một anh trai như vậy, rốt cuộc là đáng buồn hay là hạnh phúc đây? Đường Thi cười: "Chuyện này không thành vấn đề, chị có thể giới thiệu bạn của chị cho em. À, nhân tiện, em có biết con trai chị không? Chị có thể để nó chơi với em." "Thật sao?" Ôn Minh Châu lập tức trở nên khẩn trương: "Chờ... Chờ một chút, con của chị? A... Đó không phải là, chị cùng với Bạc Dạ... Là cậu bé lần trước xuất hiện trên TV sao?" "Đúng rồi." Có vẻ như mọi người đã quen với những tin đồn về cô và Bạc Dạ.