Anh đưa tay ra sờ vào đầu Đường Duy, cho dù là như thế, cho dù là trong lòng Đường Duy có sự tồn tại của anh rõ ràng, Bạc Dạ vẫn không hề cảm thấy có chút cảm giác an toàn. Anh cuối cùng hiểu ra nguồn gốc của những rắc rối của mình, hoặc có lẽ chính vì..xung quanh Đường Thi có quá nhiều người đàn ông ưu tú như thế này, khiến cho vị trí của anh lung lay một mức nhất định. Bạc Dạ đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy Đường “Thi và Tô Kỳ đi ra, vẫy vẫy tay với Đường Duy: “Con có muốn lại đây xem không?” Tiểu Dạ Dạ lại chạy nhanh hơn Đường Duy, nhào tới chỗ Đường Thi trước, cũng như muốn tham gia vào cuộc vui, nhè lưỡi chào hỏi Đường Thi, Tô Kỳ ngồi xổm xuống sờ nó, nó cũng không phản kháng. Bạc Dạ nhìn thấy Đường Thi và Tô Kỳ đứng bên nhau, nghĩ đến những lời nói tốt của Đường Duy về Tô Kỳ, ra nước ngoài còn mua máy tính về cho Đường Duy, tất cả cảm xúc trong lòng liền lên đến đỉnh điểm. Anh đứng dậy, vẻ mặt u ám: “Tôi về trước đã” “Này? Những người còn lại đều không nhận ra vẻ kỳ lạ của Bạc Dạ, Đường Thi còn mời nói: “Không đến xem máy tính mới của Duy Duy sao?” Bạc Dạ nhìn chằm chăm Đường Thi hồi lâu, lâu đến mức Tô Kỳ thấy có chút lạ lùng, liền hỏi một câu: “Có phải tâm trạng cậu không được tốt?” Bạc Dạ cười lạnh, trái tính trái nết nói: “A, không có, tôi thấy mọi người rất vui” Đường Thi nhíu mày: “Là tôi làm gì chọc giận đến anh rồi sao? Bạc Dạ đứng nơi đó, đối mặt với thái độ của Đường Thi và Tô Kỳ như vậy, cũng không biết vì sao lại không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân. €ó lẽ có liên quan gì đó với Đường Thị, khi vừa gần tới Đường Thi cũng có cảm giác như Đường Thi sắp xa anh, Bạc Dạ sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ, lo được lo mất. Anh nhớ ra, lần trước…đã từng phá hủy sạch hết thảy cố găng, cái quá khứ dùng những lời nói của mình làm tổn thương người khác. Bạc Dạ hít sâu một hơi, vừa muốn bản thân nhịn xuống, Tô Kỳ phía sau lại nói: “Không sao chứ? Bạc Dạ?” Đường Thi liền kéo Tô Kỳ: “Anh ấy trước giờ cứ như vậy, vui buồn thất thường, anh đừng quản anh ấy” Tất cả sự phẫn nộ của Bạc Dạ đều bị câu nói này châm ngòi, quay đầu đột ngột, lông mày sắc như lưỡi dao, phút chốc khiến người khác như đang ở trong băng tuyết, từng câu từng chữ nói: “Còn không phải sao? Tôi trong mắt em chính là như vậy” “Anh nói chuyện đàng hoàng chút được không?” Đường Thì bị ý tứ sâu xa trong lời nói của Bạc Dạ làm tổn thương, cô cảm thấy bản thân đã rất rõ ràng sự chấp nhận, tựa như đang tát vào mặt bản thân của trước kia, đã đến bước này rồi, Bạc Dạ còn muốn gì nữa? Hai người không cùng quan điểm, rất nhanh đã xảy ra xích mích tình cảm, Bạc Dạ đứng đó với ánh mắt đầy sự u ám, chằm chăm nhìn vào mặt Đường Thi. Nhưng sau đó Bạc Dạ lại nhẹ giọng cười: “Cứ coi như tôi chưa nói gì” Xem cái thái độ này xem! Đường Thi tức giận đến run người: “Được, anh không nói gì, tốt nhất cả đời anh đừng nói nữa!” Lúc đầu còn tự mình khiêu khích nói, bây giờ lại cố ý nói một câu xem như bản thân chưa nói gì, đây không phải tranh cãi thì là cái gì? “Tôi đâm anh một đao xong liệu có thu về được không?” Đường Thi đỏ mắt hỏi ngược lại: “Anh không thể…sửa đổi cái thói quen nói lời tổn thương người khác này sao?” Nhưng người như Bạc Dạ, đến lúc như này rồi, không thể nhượng bộ, đối diện với vẻ mặt lúc này của Đường Thị, sự tức giận của anh trực tiếp xông lên, trở mặt tại chỗ: “Được rồi, tôi biết trong lòng em muốn đâm tôi một nhát cho xong, ở nơi này còn giả vờ hiền lành làm thiên sứ.