Nhưng Bạc Dạ cũng không nói chuyện thêm với Đường Thi được lâu, vì sau đó qua điện thoại Diệp Kinh Đường đã đem sự chú ý của Bạc Dạ đi: “Anh còn nhớ ba mẹ của Đường Thi không? Bọn họ gặp chuyện rồi!” Bạc Dạ trực tiếp đứng dậy, gần đây vì bị Bạc Thị tạm thời đình chỉ nên anh suốt ngày không có gì làm cứ ở trong nhà, vì để có thể đến gần hơn với Đường Thi hơn, anh thậm chí còn ở trong căn biệt thự ở Bạch Thành, bây giờ trực tiếp cầm áo khoác trực tiếp ra ngoài, định đi tìm Diệp Kinh Đường, “Bây giờ còn trong bệnh viện không?” “Đúng vậy, rối loạn tâm thần đã đến mức nghiêm trọng rồi, tôi cũng là mới nhận được thông báo” Ba mẹ của Đường Thi, Bạc Dạ trước giờ luôn nhờ Diệp Kinh Đường giúp để mắt, vì nhà Diệp Kinh Đương trong vấn đề này cũng gọi là có kinh nghiệm lâu năm, cũng là lần trước lúc Tùng Tranh gặp chuyện, cũng nhờ Diệp Kinh. Đường mới có thể giúp bọn họ dễ dàng ra vào dưới sự giám sát chặt chẽ của bệnh viện quân sự Nhưng Bạc Dạ không hề biết, biến số này lại đến nhanh đến như vậy. Lúc anh ra khỏi nhà, đi ngang qua tòa nhà chung cư nơi Đường Thi ở, cau mày trầm mặt một hồi, vẫn quyết định che giấu với Đường Thi Xin lỗi Đường Thi…cho dù bao nhiêu lần nữa, cho dù em lại lần nữa tổn thương…tôi vẫn chọn che giấu em. Cho dù Bạc Dạ biết, Đường Thi sẽ vì chuyện bản thân bị che giấu mà tức giận, anh cũng sẽ tiếp tục giữ thái độ này, bởi vì một khi biết chuyện, sẽ rất dễ nguy hiểm đến tính mạng. Bạc Dạ tự mình lái xe đến địa điểm mà Diệp Kinh Đường đưa, 20 phút sau lúc đến nơi, vẫn chưa đến gần phòng bệnh, nơi hành lang vô số nhân viên y tá chạy tới chạy lui, ai ai cũng đang bận chuyện trong tay, Diệp Kinh Đường đứng nơi đó, nhìn thấy Bạc Dạ đến, mới tiến lên: “Cảm thấy tinh thần đã không còn tỉnh táo nữa rồi” “Là ý gì? Bạc Dạ thở ra một hơi, đối diện với loại đả kích như vậy không kịp lấy lại tỉnh thần Anh dù sao…dù sao cũng muốn chăm sóc tốt thân thể hai vị trưởng bối, lúc đón ra, có thể khiến Đường Thi an tâm đôi chút… Bây giờ sao lại, sao lại xảy ra chuyện như thế này? Không lẽ lúc trước…hai người họ nói người đưa thuốc cho họ, vẫn còn liên lạc với họ? Bạc Dạ trước giờ cứ nghĩ người này là Tùng Hi, vì vậy sau khi Tùng Hi chết, anh cũng xua tan nghỉ ngờ trong lòng, thậm chí còn thấy ba mẹ Đường Thỉ đã an toàn rồi, nhưng không nghĩ tới thì ra sau lưng còn có người khác. Là ai? Phúc Trăn? Vinh Nam? Từng cái tên lướt qua trong đầu Bạc Dạ, nhưng bây giờ nghĩ cũng nghĩ không ra bất kì đáp án nào, anh cay mày nói: “Gọi Bạch Việt và Giang Lăng qua xem xem, có khi có hiệu quả gì không?” “Hoặc là” Diệp Kinh Đường thở ra: “Bọn họ đã nghiêm trọng đến mức nảy sinh ảo giác…thậm chí nói gì đều không nghe rõ, như sống trong Thế giới của riêng mình, có lúc nghiêm trọng hơn còn sùi bọt mép” Bạc Dạ không tin nổi nhìn ba mẹ Đường Thi trước mắt, căn bản không thể tưởng tượng nổi đôi vợ chồng xán lạn hào quang một thời này, rốt cuộc đã đắc tội với ai…lại biến thành như vậy. Hoặc có lẽ, bản thân lại là một trong những thủ phạm, dù sao thì lúc đầu khiến người nhà họ Đường chết cũng chính do Bạc Dạ anh một tay gây nên, những tổn thương đó chồng chất sau đó, có lẽ cũng chỉ là…giọt nước tràn ly. Lúc này vừa đúng lúc có một bác sĩ đến: “Xin hai anh nhường đường chút, chúng tôi cần cho bệnh nhân tiêm thuốc an thần.” “A” Bạc Dạ lập tức tránh sang một bên, nhìn bọn họ đang bận rộn ở đó, trong lòng có chút lo lắng, liền nói: “Tôi hỏi cái này chút, tình hình bệnh nhân sao rồi, ý thức ra sao rồi?”