Hôn Lễ Chi hơi ngạc nhiên, không ngờ Đường Thi lại nói đỡ cho Ôn Minh Châu, người đàn ông nheo lại đôi mát mảnh, nói một cách đầy ẩn ý: "Không ngờ cô lại nói đỡ cho em gái tôi." Ý của câu nói này là Đường Thi đang lo chuyện bao đồng sao? Người đàn ông này đúng là không chịu nghe lời khuyên báo của người khác... Đường Thi cũng cười theo, học theo kiểu giọng điệu quải gở của Ôn Lễ Chi: "Bởi vì anh không biết xót em gái của minh, nên chỉ có thể đế một người ngoài như tôi xót thay thôi." Hôn Lễ Chỉ không nói nữa, đảo mất liếc Ôn Minh Châu một cái, người phụ nữ bị anh ta nhìn đến liên run rẩy, thận trọng nói: "Anh, anh đã về rồi.. tổi, tối nay ăn gì được?" Ôn Lê Chí lạnh lùng nhìn Ôn Minh Châu một cái, sau đó thán nhiên nói: "Không cần, lát nữa tôi sẽ tham gia tiệc tối "Anh... Nhin thấy Ong Le Chí chuẩn bị đi cùng Đường Thi, Ôn Minh Châu bát lấy tay người đàn ông, nhung giây tiếp theo bắt gặp ánh mắt lạnh như bằng của Ôn Lê Chỉ, cô ấy lập tức buông tay ra như bị điện giật, sau đó lập bấp nói: " Em.. em có thể đi với anh không?" Ôn Lê Chỉ nhéch miệng, đến gần em gái, gio tay vô nhẹ lên mặt Ôn Minh Châu: "Minh Châu, có phải có quá coi trọng bản thân rồi không, con dám yêu cầu tôi sao?" Hô hấp của Ôn Minh Châu ngưng trệ, cô ấy sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, chết lặng đứng tại chỗ, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nghe thấy những lời như vậy từ miệng của anh trai, "Em." Oan Minh Châu lùi lại, cúi đầu: "Xin lỗi" Nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Ôn Minh Châu, Ôn Lẻ Chỉ cong môi, giống như không để ý đến nỗi đau khổ của cô ấy, quay sang Đường thi nói: "Vào phòng tắm ở tầng một thay quần áo, sau đó trang điểm một chút rồi lên đường.. Đường Thi muốn nói gì đó, liếc mắt nhìn Ôn Minh Châu, trong lòng thở dài. Người phụ nữ đi thay quần áo, để lại không gian riêng cho hai anh em nhà họ Ôn. Ôn Lễ Chỉ đứng ở nơi đó, nhìn bộ dạng run rấy của Ôn Minh Châu, anh ta nói: "Cô sợ tôi sao?" Ôn Minh Châu vội vàng lắc đầu: "Không, anh, em rất tôn trọng và yêu thương anh." “Ha" Ôn Lễ Chi cười giễu cợt: "Có còn có thể đạo đức giá hơn nữa được không? Ôn Minh Châu? Ôn Minh Châu không nói gì khẽ cân môi, trong mat vừa ngây thơ vừa sợ hãi. Đối với những người đàn ông khác thì bây giờ có giống như một con thỏ nhỏ trang trẻo ngọt ngào ngốc nghếch, nhưng trong mát Ôn Lê Chi thì đây giống như sự giả tạo do Ôn Minh Châu cố tình tạo ra. "Tôi chán ngẩy cải bộ mặt này của cô rồi." Ón Lê Chí năm lấy tóc Ôn Minh Châu: "Đặt mình vào vị trí của nan nhân, đón nhận sự đồng cảm thương xót của người khác mà không biết mặc cảm, đây là việc cỏ giỏi nhất đúng không?" Ôn Minh Châu yếu ớt run rấy... Ôn Lê Chỉ còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Ôn Minh Châu: "Anh.. nói đủ chưa?" Người phụ nữ mong manh, tốt bụng này chưa bao giờ có vẻ mặt như thế này, bây giờ hai mắt Ôn Minh Châu đó hoe, giọng nói không lớn nhưng lại khiến não Ôn Chỉ ù đi: "Có nói cái gi?" "Nếu.. dùng lời nói làm em tốn thương có thể khiến anh cảm thấy thoải mái." Ôn Minh Châu hít sáu một hơi, trong mất hiện lên cảm xúc làm cho vô số đàn ông cảm thấy xót xa, chỉ có Ôn Lễ Chỉ vẫn như cũ chán ghét vẻ mặt này của cô ấy. "Nếu việc này khiến anh vui vẻ, vậy mời anh tiếp tục" Ôn Minh Châu mạnh mẽ lau nước mắt: “Dù sao ở trong mắt anh thì em chính là nguồn gốc của mọi tai hoạ không phải sao Những lời này khiến con ngươi của Ôn Lê Chỉ co rút lai, một lúc sau, người đàn ông không biết phải nói gì để phản bác lại, anh ta nhận thấy trên người Ôn Minh Châu có một loại cảm xúc phản nghịch mà trước đây chưa từng có.. Lẽ nào là bởi vi Đường Thi nên có ấy bát đầu muốn có cuộc sống của chính mình rồi?