Đường Duy nói với Vinh Nam đứng cạnh cửa sổ: "Ông thực sự chuẩn bị tinh thần mất hết tất cả rồi à?" Vinh Nam hung hăng xoay người lại: "Nói nhiều quá sẽ thua... Xem ra ba mày đã không dạy cho mày khi gặp bất lợi phải làm cách nào để đổi mặt với kẻ địch..." Đường Duy nhìn Vinh Nam lôi thanh chủy thủ thứ hai từ trong ghế sofa xông về phía mình, cậu bé đang ngồi dưới đất lào đảo đứng dậy, tay cuộn chặt thành nằm đấm: "Ông muốn ra tay với tôi sao?" Xung quanh đếu là người của Vinh Nam, cửa phòng khách sạn đã bị khóa từ lâu, bọn họ... đã không còn nơi nào để trốn nữa. "Quá thông minh cũng không phải chuyện tốt đẹp gì." Vinh Nam giống như Tu La hiện lên từ Địa Ngục, cười lạnh một tiếng: "Mày nói xem, nếu như Bạc Dạ đến đây nhìn thấy thi thể của mày trong phòng, vẻ mặt của anh ta sẽ thế nào?"Trái tim Đường Duy dập loạn xạ, hip mắt nhìn Sakahara Kurosawa cách đó không xa cũng dang ôm yết hầu đừng lên. Hiện giờ, tất cả những người còn lại trong phòng đều bày ra tư thể sẵn sàng đợi Vinh Nam hạ mệnh lệnh. Chi cần Vinh Nam nói "giết chết hai đứa bé này, súng lục trong tay bọn họ sẽ không chút do dự bắn thùng sọ hai đa. Đường Duy biết rõ Vinh Nam đang cành cáo minh, nhưng cậu vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Theo ánh mắt Vinh Nam hung ác nhìn cậu chằm chằm, câu nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Nếu như tôi chết rồi... Ông sẽ mãi mãi không bao giờ tập hợp đủ Thất Tông Tội mở được nữa." Nét mặt Vinh Nam đông cứng lại. "Đây... cũng là tình cảnh mà người đó muốn thấy hà?" Đường Duy đột nhiên nhếch miệng cười, dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại vô cùng khôn ngoan, cậu nói: "Đây chính là nguyên vọng của người đó trước khi chết đi... Vinh Nam, ông cứ thế mà phá hủy nguyện vọng cuối cùng của người đó à?" Rốt cuộc tại sao thắng nhóc này lại biết được? Sắc mặt Vinh Nam lập tức biển đổi, nội tâm nhưsóng cuộn trào. Đưong Duy trước mắt thật sự quá đáng sợ. Tâm tư sâu kín khiến anh ta bắt đầu không thể không đề phòng. Nhưng dù cho tâm tư có sâu hơn đi chăng nữa, thằng nhóc kia cũng chỉ là một đứa trẻ con. Vinh Nam cảm thấy bàn thân không thể nào thua trong tay một đứa nhóc được, vừa định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy Đường Duy củi đầu nói nhỏ. "Ba, hai, một.." Chữ "một cuối cùng rơi xuống, đến khi Vinh Nam phát hiện có gi đó không ổn thì đã nghe thấy âm thanh sắc bén đang lao tới gần. Tiếp đó từ cửa số ndi Lục Y Đình nhảy xuống lại có người đột nhiên đứng dậy, tất cả mọi người đều giương sủng. Vừa có ý định nổ súng, Sakahara Kurosawa bộ dáng vốn đang bị thương lại di chuyển. Cậu ta trực tiếp vọt tới họng súng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, la lên một tiếng: "Nổ súng đi!" Có bàn lĩnh thì bắn chúng ta thử xem! Vinh Nam đỏ bừng mắt: "Giữ lại mang của bọn nó!" "O, tốt bụng như vậy có day? Vậy bọn tao nổ súng nhé!" Chi nghe một tiếng cười truyền đến tai, sau đó là tiếng súng nổ vang lên mãnh liệt như một quả bom dộitrong màn đêm Luân Đôn yên tĩnh. Đảm người trong phòng còn chưa kịp phản ứng đã thấy vài bóng người xẹt qua trước mắt với tư thế tấn công giống như đã trài qua khóa huấn luyện nghiêm khắc. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cuốn theo cuống phong rit gào vào gian phòng của tòa cao tầng. Kính thủy tinh trên ô cửa sổ vỡ rơi tung tóe trên nên nhà, Đường Duy cảm giác minh được ai đó nhấc lên, cậu thoáng la lên: "Thấy! Thấy nhe tay chút đi, kẹp đau em rồi!" "O, thấy đã đeo khẩu trang che mặt rối mà sao em vẫn nhận ra thế?" Kỳ Mặc bật cười, sủng trong tay đột ngột giơ lên chỉ thằng vào giữa hai lông mày Vinh Nam, tia laser đỏ trên mặt bất động, sau đó lại liếc học trò của mình: "Em ngược lại rất biết cách kéo dài thời gian nhé, có phải đoản được bọn thầy sẽ đến cứu em đúng không?" "Đúng rồi." Đường Duy cười híp mắt: "Dù sao ba em cũng nói trong điện thoại bảo em chơi đùa cùng bọn họ." Đây là đang ra hiệu ngắm cho Đường Duy cắn phải kéo dài thời gian.Kỳ Mặc lại chuyển mắt sang nhìn Vinh Nam, tình huống hiện tại đã đảo ngược: "Nghe nói mày vẫn luôn tim bon tao?" Vinh Nam gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt: "Mày là..." "Ngạo Mạn, đứng đầu Thất Tông Tội." Kỳ Mặc một tay cầm súng lên nòng: "Đừng ở đây nói nhàm nữa, chủng mày cùng nhau lên đi, tao đang không rảnh."