Sau khi Bạc Dạ nghe những lời này, thì máu trào khắp người, từng chữ từng câu nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" "Là anh muốn cắt đứt mối quan hệ với tôi, mới dẫn đến việc khiến tôi không thể không hưởng mũi kiếm, dùng cách này để trao đổi với anh." Vinh Nam nhếch mép cười, nhìn Đường Duy và Sakahara Kurosawa đang bị súng chia vào khắc chế trên chiếc sô-pha trong phòng, trong ánh mắt của hai cậu bé lộ rõ về hoàng sợ. Vinh Nam nói: "Con trai của anh rất ngoan đấy, biết rằng ngọ ngoạy thì sẽ làm thuơng bàn thân." Giọng điệu của Bạc Dạ đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Anh dám làm tổn thương đến một cọng tóc của Đường Duy, tôi đảm bảo khiến anh sống mà không ra khỏi Luân Đôn được!" Vinh Nam bị sát khí trong lời nói của Bạc Dạ làmcho choáng váng, người đàn ông chấn động tâm lý một lúc rồi mới cố gắng kiểm chế bản thân bình tĩnh lại. Anh ta thậm chí dám uy hiểm một người nói là làm, nói được làm được như Bạc Dạ, chứng tỏ anh ta có đủ mánh khóe để làm điều đó! "Thực sự ngại quá, anh Bạc Da, tôi có thể làm ra loại chuyện này, chứng tỏ tôi cũng sẵn sàng chịu sự phản công của anh, khỏi cần phai nois đến tình cành này nữa.” Vinh Nam cố nén lại mọi sự thôi thúc của anh ta, anh ta biết thế này là trực tiếp thách thức Bạc Dạ, thế lực của Bạc Da ở Luân Đôn có thể đủ mạnh hơn anh ta sao? Hãy thử xem, Bạc Dạ, chỉ bằng để xem lần này ai thua ai thắng! Vinh Nam nói: "Có lẽ anh còn nhớ địa chỉ cải khách sạn kia chứ? Tôi vẫn đợi anh ở trong căn phòng cũ, tôi chì cần một mình anh đến, anh Bạc Da, anh nghe rõ chưa?" Nghe rõ chưa? Giọng điệu giống như một nhà đàm phản đang đầm phán với một tên du côn khiến Bạc Da vô cùng khó chịu! Vinh Nam đã bắt cóc con trai của anh, và bây giờlại còn nói xắng nói bậy với anh! Bạc Dạ nghiên răng, Đường Thi ở một bên đã phát giác được sự việc có diều không ổn, lập tức xuống giường bước đến hỏi anh: "Thế nào rồi?" Vinh Nam cười lanh chế nhạo: "Anh thật sự đặt cả trải tim mình lên người Đường Thi, đến nỗi con trai mình mà anh cũng không quan tâm luôn sao?" Bạc Da không lên tiếng, một lúc lâu sau anh đột nhiên bật cười. Giọng trong điện thoại của Vinh Nam lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta còn tường rằng Bạc Dạ lại nói những lời cứng rắn áp đảo, không ngờ Bạc Da lại hời hợt nói: "O? Trước đây anh nói anh mời con trai tôi đến chơi?" Vinh Nam không hiểu Bạc Dạ đã làm gì. Ánh mắt Bạc Dạ đầy vẻ nực cười, dường như vốn di không có để tâm đến chuyện này vậy, dứt khoát khiển Vinh Nam trở tay không kịp: "Như vậy à, vậy anh cứ tiếp đãi con trai tôi cho tốt là được rồi. Tôi rất yên tâm tính tình của anh." Bốn chữ “Tôi rất yên tâm", còn tăng thêm âm điệu. Không biết là đang chế giễu ai, Giống như là đang cố tình nói cho Vinh Nam nghe. Ngụ ý là anh đã bắt cóc con trai tôi sao? Ô, vậyanh bắt cóc đi, Vinh Nam hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng Bạc Dạ sẽ nói ra lời như vậy, những lời này khiến tất cả đều không ngờ tới, sững sờ tại chỗ, bàn tay cầm điện thoại di động đã nổi gân xanh dữ dội trên mu bàn tay. Vinh Nam cao giọng nói: "Ỷ anh là gi?" Bạc Dạ uể oài cười một tiếng: “Hà? Nghe không hiểu tiếng người thì còn thế nào chứ, tôi nói theo nghĩa đen đầy." Vinh Nam trợn tròn mắt, Bạc Dạ không quan tâm tới chuyện sống chết của Đường Duy sao? Sao anh có thể, sao anh buông bỏ, "Tôi đây, không thích người khác uy hiếp tôi." Giọng nói của Bạc Dạ vừa trầm thấp vừa mang chút về nguy hiểm, nghe kỹ thì dường như lại có chút về nực cười không sợ hãi gì, cho dù bây giờ Đường Duy đang trong tay bọn họ: “Không sao cà, anh và con trai tôi ở rất hợp nhau, khi nào muốn gửi thắng bé về lại thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đến đón thằng bé." Mấy tên đàn em ở bên cạnh Vinh Nam đang cẩm súng chĩa vào Đường Duy và Sakahara Kurosawa nhao nhao há hốc mồm.